Ánh mắt Lục Trầm trầm xuống, kiên định : "Nếu Điện hạ cứ khăng khăng như , mạt tướng nguyện lập tức xin  trấn thủ biên cương, dùng chiến công để đổi lấy sự thành  của Thánh thượng."
Lời  của  rõ ràng  ý, cho dù   sa trường nhuốm máu, cũng  bảo vệ trọn vẹn mối hôn sự .
"Ngươi đang uy h.i.ế.p Bổn cung?!"
"Thì  ?"
Sự hung tợn trong mắt Bùi Hằng dâng lên, đốt ngón tay đang đặt  kiếm của Lục Trầm cũng vì dùng sức mà  trắng bệch, tình thế lập tức trở nên căng thẳng.
Ánh mắt  đảo qua  giữa hai : "Điện hạ,  thể cho phép thần nữ  riêng với ngài vài câu ?"
Bùi Hằng sững sờ, cuối cùng cũng buông tay.
Lục Trầm nhíu mày  ,  khẽ lắc đầu,  hiệu cho  yên tâm.
Chàng im lặng một lát, cuối cùng cũng lui  ngoài, chỉ còn   và Bùi Hằng trong phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng , vẻ giận dữ trong mắt Bùi Hằng vơi  vài phần,   đó là một cảm xúc phức tạp: "Nàng   gì?"
Ta  , chậm rãi mở lời: "Điện hạ  còn nhớ, kiếp , lúc ngài bóp cổ ,   gì ?"
Toàn  Bùi Hằng cứng đờ, ánh mắt bỗng trở nên sáng tỏ hơn nhiều.
"Ngài ... 'Nếu   ngươi đổi thẻ tên, Lê nhi  là chính phi của '. Nay ngài và Nguyễn cô nương sắp đại hôn, tâm nguyện  thành, ngài còn điều gì  hài lòng nữa ?"
Sắc mặt Bùi Hằng càng lúc càng khó coi, loạng choạng lùi : "Nàng... nàng cũng..."
"Phải." Ta  thẳng  mắt , "Ta cũng  trùng sinh. Cho nên kiếp ,      vết xe đổ nữa."
Đáy mắt Bùi Hằng cuộn trào sự kinh ngạc, hối hận, cuối cùng hóa thành một sự giằng xé gần như đau khổ.
"Ta cũng   tại ... mỗi   đến gần Nguyễn Lê, cứ như  một sức mạnh vô hình đang điều khiển suy nghĩ của ...     thể kiểm soát  bản ..."
"Đêm đó  say,  cũng   lúc đó     nữa...  như  thứ gì đó khống chế,     hề  ý định g.i.ế.c nàng..."
"Sau khi nàng c.h.ế.t   hối hận  lâu,   túc trực  linh cữu của nàng suốt bảy ngày... Ngày đó  say rượu, mở mắt    về đúng ngày đại lễ, nàng     vui đến mức nào ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyet-tan-vo-hoi/chuong-8.html.]
"Ta  đặc biệt cầu xin Phụ hoàng cho phép  rút thăm cả trắc phi, trong ống thẻ  là tên của ...  cũng    sai ở ..."
Hắn cứ tự   một tràng dài, giọng ngày một nhanh, tiếng ngày một nhỏ, như đang giải thích, mà càng giống như đang sám hối.
Cuối cùng,  tiến lên một bước, gần như van nài mà nắm lấy tay :
"A Nguyệt, những ngày qua   suy nghĩ  nhiều, cũng  hiểu   nhiều... Lúc   mới nhận , tuy  cảm kích ơn cứu mạng của Nguyễn Lê, nhưng  trong lòng    vẫn là nàng..."
"Cho  một cơ hội nữa  ? Ta  bù đắp cho nàng... Chỉ cần nàng đồng ý,  sẽ lập tức  bẩm báo Phụ hoàng, phế Nguyễn Lê, để nàng  chính phi. Đợi  đăng cơ, nàng sẽ là Hoàng hậu, là  phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ..."
"Điện hạ,   c.h.ế.t một  ." Ta rút tay về, khẽ vuốt ve cổ tay    rạch lấy m.á.u ở kiếp .
"Cho nên  những chuyện  thể nào bù đắp... càng   bù đắp là  thể cứu vãn ."
Bùi Hằng cứng đờ tại chỗ, ánh sáng trong mắt  tắt dần.
Cuối cùng,    một cách thảm hại, loạng choạng rời .
Ngoài cửa, Lục Trầm vẫn lặng lẽ   hiên, thấy   ,  liền lao tới, hai tay giữ lấy vai   từ  xuống : "Vãn Nguyệt, nàng   thương ?"
Ta lắc đầu, bỗng phát hiện lòng bàn tay   là mồ hôi.
"Ta  ." Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay , khẽ an ủi, "Mọi chuyện qua ."
Ngày đại hôn, hồng trang mười dặm trải khắp phố dài.
Ta vận áo cưới màu đỏ thẫm, phượng hoàng thêu chỉ vàng lấp lánh  ánh mặt trời.
Kiệu hoa   nửa đường, phía  bỗng  tiếng náo động.
"A Nguyệt!"
Bùi Hằng vận hôn phục đỏ thẫm cưỡi ngựa tới,  mắt hằn đầy tơ máu.
Đến  mặt,  xuống ngựa, chặn ngay  kiệu hoa: "A Nguyệt, nàng  đây gặp  một !"
Lục Trầm lập tức ghìm cương, đưa ngang kiếm chắn  mặt : "Điện hạ hôm nay đại hôn,  ở Đông Cung đón Thái tử phi, đến đây  gì?"
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Bùi Hằng  thèm  , chỉ chăm chăm   rèm kiệu: "A Nguyệt,   nàng  thấy."