Nguyệt Lạc Thương Hải - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:40:52
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Trầm Thương Hải trong mộc dũng che miệng hắt xì mấy cái, cau mày định mở miệng, ngoài trướng Thỉ Nha bẩm báo: "Đại vương, tại Thanh Long quan bắt tù binh áp giải về doanh, thỉnh đại vương xử lý."

 

Phục Nghệ trong nháy mắt nồng đậm sát khí, vung áo choàng hề để ý tới Trầm Thương Hải, nhanh rời .

 

Khi hai giằng co, Trầm Thương Hải sắc mặt trấn định tự nhiên, kì thực thâm tâm từ lâu sớm căng thẳng. Nghe âm thanh Phục Nghệ xa mới phát giác cảm giác áp bách trong trướng bồng như thủy triều rút lui, tâm cũng buông lỏng theo. Tỉ mỉ tẩy rửa xong, gọi mấy binh sĩ bên ngoài giúp mặc y phục.

 

Đang lau mái tóc dài ướt nhẹp, bên ngoài bỗng nhiên liên tục vang lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết thê lương khiến sợ hãi.

 

"Phát sinh chuyện gì ?" Y đặt khăn xuống hỏi, chẳng lẽ là địch nhân đột kích?

 

"Đó là đại vương đang xử trí tù binh mới bắt ." Mấy binh sĩ mang mộc dũng ngoài, hảo tâm với y: "Đại vương xử trí tù binh là lúc tâm tình kém nhất, ngươi cũng đừng ngoài xem náo nhiệt, cẩn thận đại vương tức giận."

 

Trầm Thương Hải một hồi, thấy bên ngoài tiếng kêu t.h.ả.m thiết thét liên tiếp, rốt cục vô pháp tự thôi miên thấy, kéo hai chiếc ghế tựa kẹp nách, nương theo lực đỡ của ghế bước chân di chuyển gian nan.

 

Ngoài trướng bồng sắc trời ảm đạm. Mặt trời lặn tàn đỏ như máu, nhuộm một nửa tuyết hậu sơn. Cả vùng đất huyết hoa nở rộ.

 

Trên mảnh đất trống trận doanh là hơn mười căn cọc gỗ dựng thẳng , mỗi căn cọc đều treo một binh sĩ, mỗi đứt tay tàn chân, đều là thương binh, tuyệt đại bộ phận miệng cắm Nhạn Linh tiễn vẻ khí tuyệt, còn đang ai ai r*n r*, miệng vết thương rỉ m.á.u lộp độp rơi xuống, nhiều tiếng thanh thanh gào to trong gió phiêu đãng.

 

Quả thực giống như Tu La đồ tràng. Trầm Thương hải một trận choáng váng, cơ hồ cho là hai mắt của gặp ảo giác, nhưng Phục Nghệ tiếng từ tính lãnh đạm cho y hết thảy vô cùng chân thực gì sánh .

 

Sừng tê giác thiết cung trong tay Phục Nghệ cách cọc gỗ mười trượng.

 

Bạc thần chứa đựng lạnh lùng cùng hàn khốc đủ để đông cứng khí phạm vi bán kính chung quanh. Chậm rãi tiếp nhận mũi tên trong tay Thỉ Nha, căng cung thành hình lưỡi liềm, tiễn lao mang theo tiếng xé gió sắc bén, xuyên thủng giữa n.g.ự.c một tù nhân.

 

Tiếng la thật dài t.h.ả.m thiết thứ hai xuyên giữa hoàng hôn.

 

Hắn nhạt, nâng tay tái bắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-6.html.]

Thật quá tàn nhẫn! Trầm Thương Hải cất cao giọng : "Phục vương, bọn họ là tù nhân của ngươi, trời cao đức hiếu sinh, hãy để bọn họ c.h.ế.t , nên tái dằn vặt bọn họ nữa."

 

Binh sĩ Bắn Nguyệt quốc khỏi đầu y khiếp sợ, một cái thư sinh văn nhược nho nhỏ dám vuốt râu hùm.

 

Phục Nghệ mãnh liệt xoay , mũi tên hướng thẳng phía Trầm Thương Hải, khuôn mặt như điêu khắc, đường cong phân minh sát khí ngập trời. Nơi sâu nhất trong lam mâu toát hỏa diễm phẫn nộ, còn tức giận che , bất luận ngôn ngữ văn chương gì đều khó thể miêu tả tuyệt đối.

 

Trầm Thương Hải hô hấp ngừng —— nam nhân mắt nếu nguyên bản là tảng băng thiên cổ, thì hiện tại băng nứt , tầng băng bao trùm lên ngọn lửa cuồng liệt giống như đem vạn vật thế gian thiêu đốt một mảnh còn.

 

"Ngươi đến tột cùng vì thương tâm như ?" Y vô thức thì thào hỏi, thấy chung quanh nhất tề nuốt một ngụm khí lạnh.

 

Thỉ Nha kinh ngạc liếc mắt đ.á.n.h giá Trầm Thương Hải, nhưng thật kính nể sự can đảm của thư sinh , ngay đó thấy Phục Nghệ sắc mặt xanh mét, khỏi Trầm Thương hải toát một bả mồ hôi lạnh.

 

"Ngươi lắm miệng!" Ba chữ lãnh ngạnh như đao, mỗi chữ mỗi câu bài trừ. Phục Nghệ đáy mắt lửa giận phô thiên cái địa dâng cao, mu bàn tay cầm cung gân xanh lộ rõ.

 

Ngàn cân treo sợi tóc, Thỉ Nha quỳ xuống đất lớn tiếng : "Đại vương thỉnh bớt giận, đại vương thiên chi hậu duệ, dòng dõi quý tộc, đừng vì một hủ nho nho nhỏ mà nổi giận, tổn thương vạn kim chi khu ( vàng kim)." Âm thầm hướng Trầm Thương hải nháy mắt, ý bảo y ngay lập tức hướng về phía Phục Nghệ bồi tội.

 

Phục Nghệ Thỉ Nha là đang bảo vệ Trầm Thương Hải? Niệm tình Thỉ Nha từ nhỏ đến lớn là bạn phụng bồi kiêm thần tử trung thành, cho Thỉ Nha mặt binh sĩ nan kham, nhưng tức giận trong lòng đấu đá lung tung, tìm một chỗ phát tiết. Hắn xoay nâng tay, tiễn mạnh mẽ b*n r* cùng với tiếng kêu thê lương, một tiễn dập tắt nốt chút tàn của tù binh .

 

Huyết châu phiêu tán rơi hòa cùng lạc nhật, chôn vùi trong lam mâu cô tịch vô biên.

 

Hắn đờ đẫn ném cung, mặc cho sắc trời đen kịt nuốt lấy vạn vật. Toàn ngưng trọng tựa cự thạch vô hình đè trong lòng mỗi , cho cảm giác vô pháp hô hấp.

 

Không trung một mảnh vắng vẻ, Trầm Thương Hải ôn nhu than nhẹ: "Dù g.i.ế.c sạch của Hạ Lan hoàng triều, lòng ngươi sẽ sống ?"

 

Phục nghệ sống lưng đĩnh trực giống như ngoan trừu nhất tiên ( quất roi), kịch liệt run rẩy, hung hăng trừng mắt Trầm Thương Hải, vung tay tựa hồ nhắm thẳng đầu chém, đột nhiên tay đè trong ngực, bạc thần khẽ nhếch, ho ngụm huyết đàm.

 

Thỉ Nha kinh hãi vội vàng đỡ lấy Phục Nghệ, phân phó binh sĩ, : "Các ngươi còn đó lo lắng cái gì? Nhanh thỉnh quân đại phu, mang theo hòm thuốc, đại vương tật cũ tái phát."

 

Loading...