Một cỗ kình phong đ.á.n.h lên trán y, thần trí ngưng chuyển mơ hồ rõ, khi ý thức triệt để rơi hắc ám, Trầm Thương Hải nhớ tới chính là nam nhân dung nhan hổ vui sướng vô hạn phóng đại trong đầu, cuối cùng hóa thành trống rỗng...
Nhân trung bộ vị một trận đau nhức, Trầm Thương Hải đông tỉnh, cật lực mở mắt, ánh sáng mặt cường liệt đ.â.m hai mắt cay cay, một lúc lâu mới chậm rãi thích ứng.
Y lúc đang một khối ngọc bích lạnh như băng. Tẩm thất hương thơm, lăng la màn gấm, hai cây san hô cao ánh đèn cung đình chiếu hạ cảnh vật lấp lánh loang loáng, vô bảo vật vô giá hoà lẫn... Địa phương bố trí xa hoa như ai thể hơn tẩm cung của Vĩnh Xương vương.
Trầm Thương Hải dậy lắc lắc cái cổ chút đau nhức quét qua xung quanh, bỗng nhiên giữa căn phòng trang trí đẽ thấy bóng lưng điểm quen mắt, liếc mắt còn tưởng là nam nhân nọ nhưng lập tức tỉnh , nam nhân tuyệt đối khả năng xuất hiện tại giờ khắc , hơn phân nửa là y hoa mắt . Y dùng sức lắc đầu, vựng huyễn rút , thấy rõ bóng nọ chính là Vĩnh Xương vương.
Nghe thấy động tĩnh, Vĩnh Xương vương đầu về phía Trầm Thương Hải. Hắn trong chính tẩm cung của vẫn như mang mặt nạ hoàng kim biểu tình hờ hững, từ cao xuống đối Trầm Thương Hải quan sát một lát, cúi , thủ nắm lấy cằm Trầm Thương Hải.
Bàn tay đặc biệt trắng, hiện châu quang nhàn nhạt. Trầm Thương Hải ngưng thần kỹ mới phát hiện là đeo một tầng bao tay bạc mỏng như cánh ve.
Tay nam nhân theo hai gò má y thong thả v**t v*, Trầm Thương Hải xoay lông tơ dựng thẳng, cả kinh : "Nguyên lai là ngươi!" Người thần bí lúc đầu gò núi bịt hai mắt y, xoa khuôn mặt y dĩ nhiên là Vĩnh Xương vương.
"Ngươi rốt cục nghĩ tới." Vĩnh Xương vương đình chỉ v**t v*, một khắc đột nhiên xé vạt áo Trầm Thương Hải.
Trầm Thương Hải tái trấn định cũng khỏi biến sắc, nhưng mà Vĩnh Xương vương chỉ là y lược đảo qua xong lập tức dời , thì thào lẩm bẩm: "Thế nào dấu vết? Lần lẽ mỹ ."
Có ý tứ gì? Trầm Thương Hải đáy lòng sợ hãi, khuôn mặt mát lạnh, rơi bàn tay Vĩnh Xương vương.
"Vẫn là làn da nơi tỉ mỉ." Vĩnh Xương vương chậm rãi m*n tr*n mặt Trầm Thương Hải, động tác mềm nhẹ như là xoa tối âu yếm, cho Trầm Thương Hải mao cốt tủng nhiên (1). "Khuôn mặt như thế nào thể lột da chỉnh xuống tới? Hay là dứt khoát cắt bộ đầu?"
(1) mao cốt tủng nhiên = rợn cả tóc gáy
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-48.html.]
Hắn ngưng mắt Trầm Thương Hải sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy, nhẹ: "Da của ngươi thật trắng, niêm phong cất kho đạm tử sắc hổ phách là nhất, bất quá..."
Trầm Thương Hải tay chân phát cương, ngay cả ánh mắt cũng cứng đờ.
Vĩnh Xương vương dường như hưởng thụ biểu tình đối phương kinh sợ, : "Sợ ? Ngươi bản vương từ đến nay thích nhất sưu tập đồ vật mỹ lệ gì đó ?" Hắn từ đầu giường lấy một hòm nhỏ khảm châu ngọc, mở , khí trắng đạm sương lập tức nhẹ nhàng bay.
Trong hộp là miếng băng mỏng cùng loại vật thể bán trong suốt, mặt thình lình bày một đôi con ngươi nhân loại như bạch ngọc khảm trong hai khỏa mặc sắc minh châu.
"Đây là món đồ nhất bản vương gần đây thu hoạch , thấy ? Có đúng ?"
Hộp đưa đến mặt Trầm Thương Hải, y chăm chú mân trứ môi, cuối cùng chống cảm giác buồn nôn phiên giang đảo hải, nôn một trận.
Nam nhân căn bản là điên.
Y dùng lực thở phì phò, Vĩnh Xương vương nhưng giống như buông tha y, từ trong tay áo lấy vài tờ giấy ném đến bên chân Trầm Thương Hải.
Trầm Thương Hải liếc mắt liền nhận đó là bản vẽ ám khí của y, hô hấp chợt ngừng. Bản vẽ nếu tay Vĩnh Xương vương, nam nhân ? ...
"Bất quá bản vương thật nghĩ tới ngươi cư nhiên gặp , còn đem mê đắc xoay quanh." Vĩnh Xương vương lạnh một tiếng, thùy mâu bản vẽ, : "Hắn cũng thực là ngây thơ, tự khó bảo còn vọng tưởng cứu ngươi cung. Hắn cũng ngẫm , vô luận cái gì đều thể gạt bản vương, dựa cái gì mà cứu ngươi?"
"Ngươi đem xử trí thế nào ?" Trầm Thương Hải rốt cục trong khiếp sợ tìm về lý trí, tái hối hận tự trách cũng đủ để miêu tả tâm tình của y lúc . Không nhất chính là để nam nhân nọ cuốn thị phi, kết quả vẫn là liên lụy đến đơn thuần thương cảm .
Vĩnh Xương vương chỉ là lạnh lùng, lớp mặt nạ y một cái: "Chuyện của cần ngươi hỏi đến. Trầm Thương Hải ngươi thể mê hoặc nhưng lừa bản vương. Người ngươi thích là Phục Nghệ. Để thoát mới cố ý cận , dụ vì ngươi bán mạng. Hanh, bản vương tuyệt để ngươi loại tiểu nhân giả nhân giả nghĩa tiếp cận lừa dối ."