Lăng Sa c.ắ.n môi, đối Trầm Thương Hải hồi lâu, nghiêng tránh đường, : "Chỉ thôi."
Trầm Thương Hải tạ ơn Lăng Sa, chuyển động luân y đẩy tiểu lâu.
Nam nhân ngày hôm nay y phục sạch sẽ, chén duy nhất bàn cũng lau đến sáng bóng, rót nước nâng đến mặt Trầm Thương Hải. Nhìn y chậm rãi uống nước, nam nhân vui mừng mang theo sợ hãi: " nóng ? Hay là thiếu nhiệt? Có nước khác?"
Trong ký ức từng cẩn cẩn dực dực quý trọng như . Trầm Thương Hải bất tri bất giác tự hỏi, hốc mắt ẩm ướt. Y lắc đầu, lấy điểm tâm đưa cho nam nhân, khẽ : "Những thứ cùng với ngày hôm qua hương vị bất đồng, ngươi nếm thử xem."
"Ngày mai mang mấy thứ là đủ , ăn hết nhiều như ." Nam nhân ăn điểm tâm vẻ mặt đều là vui sướng.
Trầm Thương Hải nhưng chỉ , yên lặng chờ nam nhân ăn xong một khối ma dong tô bính cuối cùng mới : "Ngày mai thể trở ngươi."
Nam nhân sắc mặt vui mừng nhất thời đều khiếp sợ che lấp, run giọng hỏi: "Vì ? Ngươi… ngươi hối hận ? Ta ngươi chê —— "
Trầm Thương Hải giơ tay cầm hai tay nam nhân đang run run, đôi mắt , dùng ngữ điệu tối ôn hòa giúp trấn định xuống: "Ta nếu như ghét bỏ ngươi, ngày hôm nay cũng sẽ tới nơi ngươi.
"Ta cho ngươi , kỳ thực là Vĩnh Xương vương trảo trở về. Ta chính còn thể sống bao lâu, càng khi c.h.ế.t liên lụy đến ngươi, sở dĩ ngày hôm nay chính là một gặp mặt cuối cùng."
Y chậm rãi thả hai tay nam nhân, từ chỗ sâu trong lồng n.g.ự.c khẽ thở khẩu trường khí. Nguyên bản cũng đem những chuyện tình vui cho nam nhân, càng vô pháp đối mặt với nam nhân ánh mắt thất lạc thậm chí tuyệt vọng.
Nam nhân kinh ngạc Trầm Thương Hải, bỗng dưng ôm lấy đầu, thanh âm khàn khàn gần như : "Ngươi đối như nhất định sẽ hận ngươi, sẽ dằn vặt ngươi đến c.h.ế.t."
Trầm Thương Hải đến tận lúc càng cảm thấy nam nhân cùng Vĩnh Xương vương trong lúc đó nhiều khúc mắc sâu đậm sâu xa, nhưng nhớ tới nam nhân ngày đó phản ứng kịch liệt, y buông tha truy vấn nữa, mỉm , vỗ vỗ mạch môn nam nhân: "Đừng nghĩ nhiều, thời gian còn sớm, để giúp ngươi xem mạch."
Thấy nam nhân phát bệnh hai , chứng bệnh tựa hồ còn tới nỗi bất trị, mặc kệ tác dụng y đều thử một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-46.html.]
"Không nên!" Nam nhân kêu to, bỏ qua tay Trầm Thương Hải, mặt lệ ngân: "Bệnh của vĩnh viễn khả năng chữa khỏi. Cho dù chữa khỏi nhưng ngươi mất , cùng với lúc vẫn là cô độc một , còn ý nghĩa gì?"
Trầm Thương Hải trong lòng trăm vị cùng xuất hiện, cái gì khuyên giải an ủi đều nên lời, nghĩ đến bản phận lang bạc kỳ hồ, n.g.ự.c khỏi ẩn ẩn đau, buồn bã : "Ta , chính ngươi hãy bảo trọng."
Nam nhân còn đang tê hảm ròng, Trầm Thương Hải thúc luân y thạch thất, một lòng phía thủy chung đầu .
Giờ khắc y cũng đột nhiên thật sâu cảm nhận Phục Nghệ cuối cùng so với y tâm tình bất đồng, cũng là vô tình, chỉ là cho thứ y .
"Công tử nhanh như trở ?" Lăng Sa đang cùng mấy thị nữ thu thập phòng, thấy Trầm Thương Hải so với bất luận ngày nào đều trở về sớm hơn chút vô cùng kinh ngạc. Tỉ mỉ y, phát giác Trầm Thương Hải hai mắt ửng đỏ, hiển nhiên là tâm tình bi thương, nàng thức thời ngậm miệng mang theo thị nữ lên lầu, để nơi thanh tĩnh cho Trầm Thương Hải.
Đợi đến giờ thắp đèn, nàng cùng thị nữ xuống lầu hầu hạ Trầm Thương Hải dùng cơm liền thấy Trầm Thương Hải nhắm mắt dựa lưng ghế, ngờ giấc ngủ. Nàng thử nhẹ hô Trầm công tử, thấy vẫn động tĩnh, liền hướng hai đằng lắc lắc tay ý bảo các nàng đừng kinh động Trầm Thương Hải nghỉ ngơi.
Trầm công tử ôn nhã điềm tĩnh chẳng bao lâu nữa sẽ còn nhân thế, rốt cuộc cũng vô pháp ngủ một giấc an như bây giờ.
Trầm Thương Hải ngủ một giấc thực sự dài, chỉ là luân y, giấc ngủ cũng an , trong mộng đổi liên tục. Từ nhỏ tới giờ, song , , phu tử... Rất nhiều gương mặt luân phiên xuất hiện, trong đó còn Phục Nghệ đang dùng cặp lam mâu thâm thúy y.
Y kìm lòng đậu vươn tay xoa đường viền khắc sâu khuôn mặt Phục Nghệ, ngón tay chạm tới da thịt biến thành nam nhân nọ lệ ngân đầy mặt.
Đầu ngón tay thậm chí cảm giác ẩm ướt...
Giấc mơ cũng quá mức chân thực. Trầm Thương Hải thoáng cái giật tỉnh giấc, theo ánh đèn cung đình ám hồng đập mắt y đó là khuôn mặt nam nhân.
Y cùng luân y đều vây quanh trong vòng tay nam nhân, thủy ngân vô sắc hãy còn lưu khóe mắt
Trầm Thương Hải giật nhỏ, thoáng đại môn đóng chặt, bên cạnh hai cánh cửa sổ mở thể thấy bóng đêm đen kịt ngoài tiểu lâu. Hơn phân nửa là thị nữ quên cài chốt cửa sổ, vặn để nam nhân leo cửa mà . Chỉ bất quá là nam nhân cư nhiên tìm tới nơi , thực sự ngoài dự liệu của y.