Đào trốn thoát đầy hứa hẹn, ý nguyện sống lấn át hết thảy. Trầm Thương Hải giữ vững tinh thần, sự giúp đỡ của Phục Nghệ sâu hầm băng.
Hành lang so với trong tưởng tượng còn dài hơn, hai bò một hồi lâu vẫn thấy điểm tận cùng, đang chút bất an lo sợ, một cỗ khí mang theo vị bùn đất bí mật quán nhập, còn mơ hồ cây cỏ gió thổi phát sinh âm hưởng sàn sạt.
Cửa ở ngay mặt.
Hai tăng nhanh tốc độ bò về phía . Tầng băng bốn phía vách động càng ngày càng mỏng, lộ nhiều nham thạch, lối so với lúc rộng hơn nhiều lắm, dần dần tạo thành một đoạn dốc. Ánh mặt trời lâu thấy xuyên qua lỗ thủng chiếu xuống.
Phục Nghệ rõ bằng khí lực Trầm Thương Hải nổi đạo sườn dốc , vì lướt qua Trầm Thương Hải, hai tay khẽ chống bên cửa động chui ngoài, nâng Trầm Thương Hải lôi y .
Ngay chân động khẩu là một mảnh đồi núi nhỏ, kỳ thạch lởm chởm, cỏ dại mọc thành bụi, cho dù là ai cũng sẽ đoán tiểu sơn động như phổ thông bên trong huyền cơ.
Hai xiêm y nơi khuỷu tay đều mài phá. Trầm Thương Hải hai tay vì bò sát mà băng lăng cùng hòn đá trầy da vài chỗ, nhưng vui sướng vì thoát khốn căn bản y cảm giác vết thương đau đớn, ngay cả hàn khí lạnh thấu xương đó cũng tựa hồ ánh dương quang phất chiếu tiêu tan thành mây khói.
Kích động qua, y vô tình ôm lấy Phục Nghệ : "Thiếu Nhai giảo hoạt cũng nghĩ chúng nhiều thoát c.h.ế.t."
Phục Nghệ thần tình cứng đờ, theo bản năng đẩy Trầm Thương Hải , nhưng khi bàn tay đụng tới y phục đối phương, chút chần chờ. Ngược tại đầu vai Trầm Thương Hải vỗ nhẹ hai cái, vết tích mà đem bản từ trong vây quanh của Trầm Thương Hải . mà nhạy cảm như Trầm Thương Hải vẫn như cũ cảm thấy Phục Nghệ xa cách, sinh vài phần thương cảm liền rơi trầm mặc.
Một tia vi diệu trong bầu khí giữa hai tiếng động lan tràn.
"... Ta..." Hai đều nóng lòng gì đó đ.á.n.h vỡ cục diện bế tắc, trăm miệng một lời cùng một chữ, đó sững sờ phá cho một chút hổ lúc liền tiêu tan.
Lúc một hồi kèn hùng hồn đột nhiên vang lên, khí thế kinh , cự ly cũng cách hai xa.
Phục Nghệ túc hạ khinh tung(2), phi lướt lên một ngọn núi cao nhất, thành lâu Chu Tước quan nhất thời thu trong tầm mắt. Phục Nghệ thô thô đ.á.n.h giá, từ phiến núi đến Chu Tước quan cách bất quá chỉ vài dặm.
(2) Túc hạ khinh tung: chân khẽ điểm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-32.html.]
Thiên quân vạn mã vây quanh Chu Tước quan. Tinh kỳ phần phật tung bay, chính là Bắn Nguyệt đại quân. Trước tám đội bộ binh đang yểm hộ đội cung thủ phía , là vài đội khiêng khúc cây nhằm về phía cổng thành đóng chặt, đội binh sĩ bắc thang trèo thành.
Một hồi chiến đấu kịch liệt diễn .
Phục Nghệ lớn nhảy xuống mặt Trầm Thương Hải: "Cẩu Thiên Hộ muốt thiêu c.h.ế.t , mạn phép đến Chu Tước quan gặp một , xem còn hoa chiêu gì! Ngươi ở chỗ chờ, phá thành xong trở đón ngươi."
"Ta và ngươi cùng ." Trầm Thương Hải thốt . Biết rõ chiến trường hung hiểm, Phục Nghệ là sợ y thụ thương mới để y ở địa phương an , nhưng trong m.á.u một cỗ xúc động khó tả, cùng Phục Nghệ đồng hành.
Trong hầm băng vài ngày cùng sinh cùng tử, khuynh tâm trò chuyện với , sớm y dỡ bỏ bề ngoài đạm mach mặt Phục Nghệ, y ngửa đầu cùng Phục Nghệ đối mặt, chấp nhất trong ánh mắt khiến Phục Nghệ chút bất đắc dĩ thở dài, .
Trầm Thương Hải ôn nhuận hòa nhã , kỳ thực bên trong cũng cố chấp ngay.
mà cuối cùng vẫn là lắc đầu, thẳng: "Ngươi và thật vất vả mới thoát khốn, thất bại trong gang tấc, cho ngươi theo lỡ xảy bất trắc."
Cự tuyệt trong dự liệu, Trầm Thương Hải buồn bã. Mất mát Phục Nghệ tung lên xuống mấy cái, ánh mắt chậm rãi dừng đôi chân .
Trong suy nghĩ của Phục Nghệ, y vĩnh viễn chỉ là một phế nhân vô pháp hành tẩu mà thôi, vĩnh viễn thể cùng Phục Nghệ sóng vai. Y cùng với Phục Nghệ trong lúc đó cách xa chỉ là một bức tượng?
Y điểm thê lương, ngửa mặt đất bầu trời xanh mây trắng, sắc trời tuy là hiếm khi chút nắng, nhưng cảm giác của y chỉ phảng phất trở trong hầm băng. Tay chân rét run, nhịn chậm rãi nhắm mắt, tái tiếp xúc ánh dương quang chói mắt.
Đó là lý do y thấy khi Phục Nghệ nhảy lên một phiếm đá, xuất hiện nhiều hơn một .
Gió núi thổi bay nọ một tay áo tóc dài, cực kỳ phiêu dật xuất trần. Trên mặt nọ thế nhưng mang một chiếc mặt nạ hoàng kim qua thập phần nặng nề.
Mặt nạ biểu tình hờ hững, tựa hồ thế gian vạn sự vạn vật đều dậy nổi một chút hưng trí, đường nét nơi khóe miệng nhếch lên chứa đựng sự châm biếm, quan sát Bắn Nguyệt cùng Hạ Lan lưỡng quân reo hò c.h.é.m g.i.ế.c Chu Tước quan.
Tướng sĩ song phương m.á.u tươi vẩy lên cả vùng đất lớn. Trên thành lâu cờ xí lay động, tiếng la c.h.é.m g.i.ế.c lượt đổ rơi.