Thật vất vả mới ăn xong nửa cái đùi dê, Trầm Thương Hải cuối cùng cũng giải thoát khỏi ánh mắt Phục Nghệ giám sát, trở căn phòng nhỏ của .
Y cầm tiểu noãn lô ấm áp, luân y tuyết đọng ngoài cửa sổ mà ngẩn .
Không nối giáo cho giặc, nhưng đôi mắt lam sắc tràn đầy khí thế cường ngạnh cho y Phục Nghệ sẽ đơn giản buông tha .
Y nghiên cứu món đồ chơi nhỏ chỉ để quên cô độc, nhưng rước lấy phiền phức ...
Mắt thấy sắc trời dần dần ảm đạm, là màn đêm tối, tiểu thán lô trong tay cũng từ từ mất độ ấm, Trầm Thương Hải khẽ thở dài một , lơ đãng đầu, bỗng nhiên phát hiện ảnh cao lớn cạnh cửa từ lúc nào, dọa y kêu to một tiếng.
"Phục vương, ngươi đến đây từ lúc nào?"
"Ngay cả ở ngoài cửa giữa trời ngươi cũng phát hiện, đang suy nghĩ cái gì?" Phục Nghệ đáp mà hỏi , mang theo ý nhàn nhạt trêu chọc bước phòng đem Trầm Thương Hải trong luân y bế ngoài.
Trầm Thương Hải thật là quẫn bách: "Phục vương, ngươi mang ?"
Phục Nghệ n.g.ự.c chấn vài tiếng nhẹ, cước bộ ngừng ôm Trầm Thương Hải từ trong phủ thị vệ một đường hội quán.
Người coi ngựa sớm dắt hãn huyết bảo mã đó đợi mệnh. Phục Nghệ lên ngựa chấn trụ dây cương, thúc ngựa nhanh chậm về phía đông.
Ánh trăng lạnh lẽo như nước chiếu khắp núi non trùng điệp.
Trầm Thương Hải khoác hắc gấm miên bào của Phục Nghệ, đó là Phục Nghệ sợ y nhiễm phong hàn, liền cởi áo choàng của đắp cho y.
Trên cẩm bào còn lưu nhiệt độ ôn nhuận của nam nhân... Phục nghệ thở phả tai Trầm Thương Hải nồng đậm hơn một phân nhiệt lực, cơ hồ Trầm Thương Hải nhiễu loạn suy nghĩ.
Y căn bản là còn tâm trí mà kỹ cảnh trí hai bên, cố gắng trấn định cảm xúc hỏi phía : "Phục vương ngươi nửa đêm mang Thương Hải ngoài chẳng chuyện gì?"
"Lẽ nào ngươi vui ý bồi bản vương đồng hành ngắm trăng ?" Phục Nghệ từ phía Trầm Thương Hải chế nhạo : "Bản vương còn tưởng rằng ngươi sẽ thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-17.html.]
Trầm Thương Hải lưng cứng đờ, tâm loạn như ma, cũng nên ứng đối như thế nào cho . Một lúc mới nỗ lực áp chế tia rung động xuống đáy lòng, thấp giọng : "Thương Hải xưa nay như thế nào là tự hiểu , Phục vương cũng cần tái trêu cợt ."
Dụng tâm rõ, Phục Nghệ hai hàng lông mày khẽ nhếch lên hạ xuống, trường tiên trong tay chỉ về quan ải thành tường phía tiền phương nguy nga sừng sững, đạm nhiên : "Trầm Thương Hải, ngươi cho là thiếu ám khí tinh diệu của ngươi bản vương tựu vô pháp đ.á.n.h hạ Chu Tước quan?"
Trầm Thương Hải ngẩng đầu, nguyên lai hai trong lúc cưỡi ngựa tiếp cận Chu Tước quan. Trên cổng thành tinh kỳ phần phật bay lượn, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ nhiễm đầy m.á.u tươi của các tướng sĩ
Y lẳng lặng : "Phục vương mất thương liền cùng Hạ Lan hoàng triều xung đột vũ trang. Cuối cùng liên luỵ chính là các tướng sĩ cùng bách tính vô tội. Phục vương mỗi khi đ.á.n.h hạ một thành trì, Bắn Nguyệt quốc cùng Hạ Lan hoàng triều nhiều thêm bao nhiêu cô nhi quả phụ? Những đó đồng dạng đau khổ vì mất nhân, Phục vương bao giờ từng nghĩ tới trong lòng bọn họ cũng đau khổ như ngươi?"
Phục nghệ khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: "Trầm Thương Hải, mang ngươi đây để ngươi giáo huấn!"
Cái chân què tay trói gà chặt thật đúng là coi uy nghiêm của để mắt. Phục Nghệ cảm giác vô lực hừ một tiếng, cánh tay vòng qua eo Trầm Thương Hải tăng thêm lực đạo xem như là trừng phạt nho nhỏ, thành công Trầm Thương Hải xoang mũi tràn thanh âm r*n r* vì đau nhức.
"Ngươi vì bản vương chế tạo vũ khí cũng , bất quá ngươi —— "
Hắn cố ý ngừng , thấy Trầm Thương Hải đầu mắt lộ nghi vấn, mới ghé bên tai y trầm giọng : "Thay một việc khác..."
Sắc trời dần sáng, Thỉ Nha đến phòng Phục Nghệ xin chỉ thị, hô vài tiếng nhưng thấy ai hưởng ứng. Hắn lấy kinh hãi, truy vấn thị vệ mới Phục Nghệ tối hôm qua dẫn theo Trầm Thương Hải ngoài cả đêm về.
Sẽ là gặp quân địch ngoài ý ? Thỉ Nha lo lắng trở đại sảnh triệu tập thị vệ tín. Đang chuẩn phái phân công tìm kiếm, ngoài hội quán truyện tới một tiếng tuấn mã tê minh quen thuộc.
Phục Nghệ sải bước trong phòng.
"Đại vương, trở về..." Lệ Cơ sớm nóng lòng chờ, thanh âm khỏi miệng một nửa liền mắc trong cổ họng.
Ánh mắt nàng cùng đều hẹn mà rơi n.g.ự.c Phục Nghệ.
Trầm Thương Hải bọc trong hắc đoạn miên bào, chỉ lộ một đầu tóc đen. Phục Nghệ cũng là tóc dài mất trật tự, vạt áo mở phân nửa, thần tình mang theo nét thỏa mãn.
Mọi ngầm vụng trộm trao đổi ánh mắt với , ăn ý dạt sang tạo một lối , Phục Nghệ ôm Trầm Thương Hải cũng đầu mà qua phòng khách, đó trộm về phía Lệ Cơ phu nhân.