"Thương Hải đoán rằng Phục vương đơn giản là truyền miệng ngoài, dẫn địch nhân ẩn núp xuất thủ. Bất quá Thương Hải lúc ban đầu vẫn nghi ngờ trong t.h.u.ố.c chuyện, thẳng đến khi Phục vương cố ý hất đổ chén dược, Thương Hải mới tỉnh , khả năng vấn đề trong chén dược..."
Y dừng một chút, mỉm thu thanh. Thỉ Nha kính phục: "Trầm công tử, cũng là ngươi cẩn thận tỉ mỉ, đại vương mỗi uống t.h.u.ố.c sẽ giận dữ, thường đ.á.n.h đổ dược, vẫn đoán bên trong còn nội tình." Đột nhiên nghĩ đến Phục Nghệ tính tình kiên quyết, lúc cùng Lệ Cơ phu nhân khuyên bảo cũng lay chuyển , nghĩ chén t.h.u.ố.c độc, nhất thời khuôn mặt tái mét.
Phục Nghệ Thỉ Nha đang nghĩ gì trong đầu, thở dài : "Ta nếu phát hiện hạ độc trong dược, như thế nào thực sự uống ? Chỉ là giả uống, lưng liền nhổ , ngươi cần lo lắng."
"Vâng." Thỉ Nha khỏi hổ, thầm mắng xuẩn ngốc, hận kẻ hạ độc, lớn tiếng : "Đại vương đối Lệ Cơ phu nhân phần coi trọng, nàng cư nhiên dám mưu hại đại vương, Thỉ Nha bắt nàng tới hỏi rõ ràng."
"Không nên đả thảo kinh xà!" Phục Nghệ cùng Trầm Thương Hải hẹn mà cùng mở miệng ngăn cản, hai đều giật .
Phục Nghệ vỗ vỗ bả vai Thỉ Nha: "Ngươi tính tình xúc động đúng là đổi . Ta Lệ Cơ là hạ độc ?"
"Đều nàng, lẽ là Thạch đại phu?" Thỉ Nha lúc phản ứng thật nhanh, vội vàng hỏi .
"Ngươi cho là ai?" Phục Nghệ trả lời, trái hướng về phía Trầm Thương Hải trưng cầu ý kiến.
Trầm Thương Hải trầm ngâm chậm rãi : "Kẻ đó cũng Thạch đại phu, khi bắt mạch cho Phục vương thì thần tình kinh ngạc giống giả bộ, huống hồ Phục vương nếu gì bất trắc, thứ nhất hoài nghi chính là .
"Đồng dạng, Lệ Cơ phu nhân đối Phục vương thiết giả , cũng nàng. d.ư.ợ.c do Lệ Cơ phu nhân phụ trách sắc, do đó lẽ là cận bên nàng mới cơ hội hạ độc thuốc, mượn tay Lệ Cơ phu nhân gia hại Phục vương. Có chút hoài nghi là gian tế do Hạ Lan cẩu hoàng đế phái tới.”
"Đại vương minh xét!" Thỉ Nha cả kinh chuyện nhỏ, vẫn đại vương đối Hạ Lan hoàng triều hận thấu xương, bắt khả nghi từ đến nay thà rằng sát một nghìn cũng để lọt lưới một , nóng ruột vội vàng Trầm Thương Hải giải vây: "Quân địch cho dù phái gian tế cũng khả năng là một tàn phế a!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyet-lac-thuong-hai/chuong-11.html.]
Phục Nghệ sắc mặt canh âm, còn gì, Trầm Thương Hải tiên nở nụ : "Đa tạ Thỉ Nha quan tâm. Phục vương thận trọng như phát, Thương Hải gian tế , trong lòng Phục vương tất định đoạt, cần lo lắng."
"Ha ha ha, thật ! Chỉ bằng ngươi một phân can đảm cơ trí, bản vương cũng nỡ g.i.ế.c ngươi."
Thấy Thỉ Nha thở như trút gánh nặng, Phục Nghệ : "Trầm Thương Hải, ngươi quả uổng là đảm lược, cư nhiên đem đại tướng quân trung thành tận tâm của thu phục, tài hoa bực g.i.ế.c chẳng uổng phí? Vật tẫn kỳ dùng, nhân tẫn kỳ tài. Ngươi ở trong quân bản vương quân sư, tương lai công diệt Hạ Lan sẽ thiếu ngươi một đời vinh hoa phú quý."
Thỉ Nha mừng sợ. Đại vương từ đến nay mắt cao hơn đỉnh, những truy cứu Trầm Thương Hải tội mạo phạm chống đối, tronglời còn cực kỳ coi trọng, đúng là hỉ sự.
Trầm Thương Hải cũng là ngẩn ngơ, lập tức khéo léo từ chối: "Đa tạ Phục vương yêu quý, Thương Hải mặc dù bất tài cũng sẽ cung tiễn trong tay Phục vương tàn sát bách tính vô tội." Thấy Phục Nghệ sắc mặt chợt âm trầm, y nhẹ nhàng bỏ thêm một câu: "Thương Hải ngược khuyên Phục vương, c.h.ế.t thể sống , dù tạo thêm sát nghiệt cũng cứu ái nhân của Phục vương trở về."
(Thù Nhi: thế mà là từ chối khéo =.= mà cho cái tát zô mặt ảnh ý)
"Câm miệng!" Một tiếng hét to cơ hồ phá thủng màng tai Trầm Thương Hải. Phục Nghệ lệ khí ngút trời, chậm rãi về phía luân y, nhãn thần lãnh khốc tựa bả đao đem Trầm Thương hải cắt thành mảnh nhỏ: "Người bản vương yêu ngươi cũng dám vọng gia nghị luận?"
Thỉ Nha mặt chút máu, quỳ mạnh một gối xuống đất: "Nếu Thỉ Nha lỡ Trầm công tử thể , Thỉ Nha nguyện công tử chịu phạt." Thật nhanh rút loan đao nhắm chính cánh tay đâm, lập tức huyết chảy như suối, lông mày cũng động. Thấy Phục Nghệ vẫn âm nghiêm mặt, khẽ c.ắ.n môi, rút đao hướng xuống đùi tái đâm.
"Đủ !" Phục Nghệ phi cước đá rơi đao trong tay Thỉ Nha, buồn bực a, cư nhiên che chở cho một ngoại nhân, nhưng dù cũng là thần tử tri kỷ, thấy Thỉ Nha cánh tay lưu đầy huyết, chung quy cũng đành lòng, kéo ống tay áo Thỉ Nha xuống trát trụ vết thương.
Hắn đầu , mâu trung hung ác nham hiểm càng tăng lên. Trầm Thương Hải đến trong doanh một ngày, ngờ đem Thỉ Nha theo hơn mười năm thao túng vu tâm, nếu thể sử dụng, quyết thể lưu .
Hắn dò xét, đơn giản nắm lấy bả vai Trầm Thương Hải, lạnh giọng : "Bản vương bất quá là quý trọng tài hoa của ngươi, hiện tại hỏi ngươi một cuối, nguyện ý vì bản vương tận sức ?"