NGUYỆN KIM TRIÊU - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-05 00:32:07
Lượt xem: 2,039
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Hoài Quang mười bảy tuổi, không hề tin Phật. Hắn tin Phật, là khi quyền cao chức trọng, một đạo thánh chỉ quyết định sinh tử vạn dân, mới sinh thói quen ấy.
Thì ra, bóng lưng ta thoáng thấy trên phố hôm trước, không phải ta nhìn nhầm.
Đã như vậy, cầu là cầu, đường là đường, còn gặp lại làm gì?
Ta bảo Tiểu Liên buông rèm xuống, cách lớp cửa sổ, thản nhiên lên tiếng:
“Bùi đại nhân, lâu rồi không gặp. Sao ngài lại ở đây?”
Hắn đáp:
“Ta sắp phải lên kinh một chuyến.”
Lên kinh?
Cũng phải. Tính thời gian, nước lũ ở Ninh Châu hẳn đã rút. Hắn có ký ức đời trước, việc khống chế dịch bệnh, trấn an dân chúng, tất sẽ thành thục như nước chảy mây trôi.
Với tài năng của hắn, ắt còn làm tốt hơn cả kiếp trước, được gọi về kinh lĩnh thưởng cũng là lẽ thường.
Ta gật đầu xem như chào hỏi, đang định hạ rèm, bất ngờ một bàn tay thon dài, gân xanh nổi rõ, bám lên mép cửa sổ.
“Mấy hôm trước ta dọn đồ cũ, tìm thấy một con chuồn chuồn tre…”
Hắn ngừng một nhịp, cằm hơi nhấc, để lộ phần cổ dài thanh tú, giọng trầm khàn:
“Kim Triêu, ta nhớ ra, đó là thứ nàng yêu thích nhất thời còn đi học.”
Ta chợt siết c.h.ặ.t t.a.y trong ống tay áo, nhịn không được muốn bật cười.
Đến lúc này rồi, Bùi Hoài Quang vẫn còn đang… thử dò xét ta.
Hắn nghi ngờ ta đã trùng sinh.
Nếu ta chưa từng trùng sinh, theo ký ức của hắn, giờ này ta hẳn đang yêu hắn đến mức điên cuồng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chỉ cần hắn khẽ nhắc tới chút kỷ niệm thuở đồng môn, ta ắt sẽ vượt vạn sơn ngàn thủy, vì hắn mà không tiếc tất cả.
Ta từ tốn nâng mi mắt, nhìn thẳng hắn, giọng lãnh đạm:
“Bùi đại nhân, ta nay đã là người có chồng. Ngài gọi ta như vậy, e không hợp.”
Một câu nói khiến sắc mặt hắn đột ngột tái nhợt.
Bàn tay bám trên cửa siết chặt đến nỗi gân xanh hằn rõ.
Một lúc lâu sau, tiếng hắn khàn khàn cất lên:
“Nếu hắn đối xử không tốt với nàng, ta—”
Ta ngắt lời, giọng điệu bình thản mà kiên quyết:
“Bùi đại nhân, kiếp trước ta từng nếm hết cay đắng mới hiểu ra một điều.
Người ta cầu một tấm chân tình, có thể cầu phú quý, cầu tài hoa, cầu diện mạo, cầu hắn hiền lành, nhưng riêng bốn chữ ‘tương tri tương thủ*’ (*hiểu nhau, trọn đời bên nhau), cầu chỉ uổng công.
Lòng người đổi thay, hôm qua yêu tha thiết, hôm nay đã hận đến tận xương. Nếu mỗi ngày đều trông mong phu quân đối tốt, thì cuộc đời này nào còn gì vui? Tự mình bảo vệ mình mới là đạo lý vững bền. Ngài nói xem… có phải không?”
Gió Bắc rít gào, cuốn theo những bông tuyết li ti. Bùi Hoài Quang chao đảo lui hai bước, cây ô trong tay nghiêng hẳn, tuyết rơi ướt đẫm vai hắn.
Ta bỗng nhớ kiếp trước, cũng vào thời điểm này, ta đích thân làm cho hắn một chiếc đại sam thêu hoa sen dây, chất liệu tuy không phải hảo hạng, nhưng từng mũi kim đều tỉ mỉ chắc chắn, cổ áo lót lông dày mềm mại. Với chiếc áo ấy, chút gió tuyết này sao có thể len vào cổ hắn?
Xe ngựa dần đi xa. Ta kéo sát lớp hồ cừu trên người, răng cắn chặt nỗi chua xót nơi ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyen-kim-trieu/8.html.]
Áo khoác… vẫn là giữ cho chính mình mặc mới ấm áp.
08
Tạ Cảnh trở lại Kim Lăng vào một đêm tuyết rơi canh ba.
Ta đang ngủ ngon, bất chợt cảm nhận một bàn tay lạnh buốt chạm vào má. Cửa mở toang, gió tuyết lùa vào làm ta rùng mình tỉnh giấc. Trong khoảnh khắc ấy, bàn tay lạnh lẽo che lên miệng ta, ta không do dự cắn mạnh xuống.
Canh tư, ánh nến bập bùng sáng.
Tạ Cảnh ngồi bên bàn, cúi đầu băng bó vết thương trên tay. Ta ngồi khoanh chân trên giường, giận dữ trừng mắt nhìn hắn:
“Sao chàng không dọa ta c.h.ế.t luôn đi? Đến lúc đó đổi một vị tân phu nhân mới, chắc chàng mừng còn hơn ăn Tết!”
Tạ Cảnh nhướng mày, vô tội cười nhạt:
“Trong nhà thường tình, phu quân trở về, chẳng phải phu nhân nên dậy nghênh đón sao?”
“…Có ai nghênh đón kiểu đó không?”
Ta giận đến nghiến răng, vớ lấy chiếc gối mềm ném thẳng vào hắn.
Hắn nghiêng đầu tránh, rồi thản nhiên nhặt gối lên, vỗ nhẹ phủi tuyết.
“Ta nghe nói… Bùi Hoài Quang đến tìm nàng?”
Tay ta khẽ siết chặt. Thì ra… đây mới là điều hắn chờ để hỏi.
Quả nhiên tin tức lan nhanh như gió.
“Hắn tìm ta thì sao?”
“Không sao cả.” Đôi mắt đen láy của hắn ánh lên nụ cười thâm trầm:
“Chỉ là ta tò mò, hắn vượt ngàn dặm đến tìm thê tử của ta, là muốn làm gì?”
“…Nên chàng đánh thức ta giữa đêm tuyết chỉ để hỏi chuyện này?”
“Không được sao?”
Ta nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng lời rít qua kẽ răng:
“Chàng… thật là vô vị.”
Khuôn mặt Tạ Cảnh bỗng tối sầm, đôi mắt lạnh lẽo.
“Là không tiện nói, hay là không muốn nói?”
Ta lặng lẽ đối diện với hắn, rồi bỗng bật cười:
“Sao chàng để tâm đến Bùi Hoài Quang thế? Giữa hai người… vốn chẳng hề quen biết, đúng không?”
Ngoài kia tuyết rơi dày thêm, nến trong phòng khẽ phụt lên một ngọn lửa mỏng manh.
Ta đã có dự cảm từ lâu – đời này, Tạ Cảnh sẽ không c.h.ế.t ở phương Nam.
Ta vẫn luôn thắc mắc, vì sao hắn lại có địch ý mơ hồ với ta. Theo lý, ta đâu từng đắc tội gì với hắn.
Mãi đến một ngày linh quang lóe sáng, ta chợt hiểu ra: Nếu ta có thể trùng sinh, vì sao hắn không thể?