Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NGUYỆN KIM TRIÊU - 4

Cập nhật lúc: 2025-07-05 00:07:54
Lượt xem: 1,449

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

03

 

Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trùng sinh, quay về ngày mà mọi chuyện còn chưa bắt đầu.

 

Mẫu thân nắm lấy tay ta, ánh mắt hiền từ:

“Ta đã thay con chọn được một mối hôn sự. Là Nhị công tử Tạ gia ở Kim Lăng, dòng dõi vọng tộc, tuổi vừa mười tám, nhân phẩm, gia thế, dung mạo đều xuất chúng, thật là long phượng chi tư.”

 

Đời trước, lòng ta đã sớm đặt nơi Bùi Hoài Quang, lại chán ghét hôn sự do cha mẹ định đoạt, chưa từng gặp mặt. Trước khi danh thiếp hôn ước được trao, ta đã sớm bỏ trốn.

 

Nhưng đời này, ta chỉ hơi do dự rồi khẽ gật đầu:

“Mọi sự xin theo sự an bài của mẫu thân.”

 

Ta nghĩ, có lẽ ta nên gả cho Tạ Cảnh.

 

Một là để trọn chữ hiếu với cha mẹ. Đời trước ta ngang bướng bỏ trốn, khiến phụ mẫu buồn lòng, còn bị người đời đàm tiếu sau lưng, thật sự bất hiếu. Nay nếu gả cho người mà họ khổ tâm chọn lựa, cũng xem như để họ an lòng.

 

Hai là… Tạ Cảnh.

 

Nói ra cũng hổ thẹn, ta chưa từng nhìn qua dung nhan của hắn, ngay cả một bức họa chân dung cũng không có. Ta chỉ nhớ rõ vận mệnh yểu tướng của hắn.

 

Đời trước, phụ thân ta từng giận dữ vì ta bỏ trốn theo Bùi Hoài Quang, thề sẽ gạch tên ta khỏi gia phả. Nhưng chưa đến ba tháng, Tạ Cảnh vì công vụ mà nam hạ, chẳng may nhiễm bệnh hiểm ác, c.h.ế.t yểu nơi vùng rừng núi ẩm thấp phương Nam.

 

Về sau, khi tiền đồ của Bùi Hoài Quang dần sáng sủa, phụ thân ta mới thôi giận.

 

Dẫu sao, mọi người cũng nói: “So với một thiếu phụ trẻ tuổi đã thành quả phụ, thì còn hơn nhiều.”

 

Khi ta hay tin Tạ Cảnh qua đời, ta thở dài. Ngoài nỗi xót xa mờ nhạt, trong lòng ta còn dấy lên một chút hả hê đáng xấu hổ.

 

Ta biết, đó là sự đê tiện trong tâm ta. Quả nhiên, đời trước ta đã trả giá, tự mình đ.â.m đầu vào vực thẳm, để rồi cả người thương tích chằng chịt.

 

Trải qua kiếp trước, ta mới hiểu một đạo lý:

Đừng bao giờ gửi gắm cả đời mình vào tay một người đàn ông. Muốn đứng vững, hãy dựa vào chính mình.

 

Ta không biết Tạ Cảnh là người thế nào. Nếu hắn tốt, ta sẽ thật tâm đối đãi. Nếu hắn không tốt… thì cùng lắm chỉ ba tháng. Ta có thể nhẫn nhịn, để đổi lấy danh tiếng hiền thục đoan trang.

 

Đợi hắn đi rồi, đóng cửa lại, ta sẽ vui vẻ mà sống những ngày tháng quả phụ an nhàn.

 

Lễ hỏi của Tạ gia rầm rộ đến mức kinh động cả Kim Lăng. Tám mươi tám tráp sính lễ, chất đầy cả sân, không còn một chỗ trống để đặt chân.

 

Tỳ nữ Tiểu Liên ríu rít kể:

“Tiểu thư, cửa lớn nhà ta chật kín người xem náo nhiệt, cả thành đều đổ ra xem, suýt chút nữa làm tắc cả đường quan phủ tuần tra.”

 

Ba ngày sau, khi ta ra ngoài lựa mua mấy sợi tơ để đan túi hương, vẫn nghe tiếng bàn tán xôn xao tại quán trà về sính lễ Tạ gia trải dài ba con phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguyen-kim-trieu/4.html.]

 

Trên đường trở về, ta vừa ý chọn được mấy cuộn tơ, đi đến cuối con phố dài thì loáng thoáng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

 

Dáng hình ấy như tùng như hạc, nhã nhặn xuất trần, phong thái ấy… lại rất giống Bùi Hoài Quang.

 

Chỉ chớp mắt, bóng dáng trong bộ áo xanh liền tan biến nơi ngã rẽ.

 

Ta khẽ lắc đầu, tự nhủ không thể là hắn. Năm nay hắn vừa đỗ tiến sĩ, vì không khéo léo ứng xử nên bị giáng đến Ninh Châu để trị thủy, làm sao có mặt ở Kim Lăng được?

 

Tiểu Liên thiếu chút nữa va vào ta, ngẩng đầu hỏi:

“Tiểu thư, người nhìn gì vậy?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta bình thản quay người, đáp:

“Không có gì.”

 

Xa rời Bùi Hoài Quang, con đường độc mộc hẹp hòi bỗng hóa đại lộ đầy nắng.

 

Tam thư lục lễ, mọi việc đều có mẫu thân bận tâm. Ta nhàn rỗi, ngày ngày tự tay xuống bếp nấu những món tẩm bổ cho cha mẹ, còn mua cả gấm Thục hảo hạng về để may áo mới cho họ.

 

Một hôm, khi ta đang cúi người đo vòng eo cho mẫu thân, bàn tay bà nhẹ nhàng đặt lên đầu ta.

 

“Hôm nay nhắc đến chuyện xuất giá, con gái của ta dường như chỉ sau một đêm mà trưởng thành.”

 

Bà tử bên cạnh mỉm cười:

“Tiểu thư xưa nay hiếu thuận.”

 

Mẫu thân thoáng nhớ lại gì đó, vỗ nhẹ lên đầu ta, giọng pha chút đùa cợt:

“Ừm, từ nhỏ cứ như con khỉ nhỏ, chỉ mấy ngày nay mới chịu ngoan ngoãn.”

 

Bà dắt tay ta ngồi xuống ghế, đuổi lui hạ nhân, tự mình vuốt gọn lọn tóc rối bên mai ta.

 

“Những ngày gần đây trông con có vẻ khác, có phải vì sắp xuất giá mà trong lòng bồn chồn không?”

 

Nụ cười của bà dịu dàng như ánh nắng:

“Không cần lo lắng. Dẫu về nhà chồng không được tự tại như ở nhà, nhưng mọi chuyện còn có cha mẹ làm chỗ dựa. Ta nuôi con bao nhiêu năm, nếu sau này con chịu ấm ức, ta sẽ là người đầu tiên đến Tạ phủ đòi công bằng.”

 

Bàn tay mẫu thân thật ấm áp.

 

Sính lễ Tạ gia nhiều đến mức mẫu thân sợ ta bị coi thường, liền chuẩn bị thêm cho ta một phần gia sản hậu hĩnh để mang sang.

 

Ngày hoa sen nở rộ, ta khoác lên mình phượng bào xinh đẹp, đầu đội phượng quan, như lời hẹn ước, bước lên kiệu hoa do Tạ gia phái đến.

 

Trang sức trên đầu lấp lánh, tà váy trải rộng, thêu đầy những đường vân cát tường bằng chỉ vàng. Qua lớp khăn hồng mờ ảo, vẫn thấy rõ từng hạt minh châu khảm trên đôi hài thêu.

 

Loading...