Người Yêu Trên Mạng Là Thầy Tôi!? - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-12 10:04:55
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

(2)

Tôi đứng c.h.ế.t lặng giữa quán, ánh mắt thầy không rời tôi một giây.

Nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý.

Thực sự là... thầy giáo của tôi sao?

Không thể nào!

Đó là câu đầu tiên tôi nghĩ tới.

Chẳng lẽ định mệnh trêu tôi?

Mối quan hệ qua mạng, tôi từng tưởng rằng chỉ là trò đùa, nhưng giờ lại đứng trước mặt, tôi chẳng biết nên làm gì.

“Em có thể mời tôi một ly cà phê không?”

Tôi hơi bối rối, khẽ gật đầu.

“Dạ, thầy... thầy thích uống gì?”

Thầy chỉ cười.

“Gì cũng được, chỉ cần em mời.”

Tôi quay lại quầy để gọi đồ uống, tay hơi run một chút.

Khi quay lại bàn, tôi thấy thầy vẫn đang ngồi yên, vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi, chẳng có gì khác biệt so với trong lớp học.

Nhưng ánh mắt ấy... không thể lừa được.

Nó như đang chờ đợi một điều gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-tren-mang-la-thay-toi/chuong-2.html.]

Tôi cũng không chắc nữa...

“Em không nói với tôi nữa sao?”

Thầy đột ngột lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng.

Tôi giật mình, vội vàng ngồi xuống.

“Em... em chỉ không biết phải nói gì.”

Thầy mỉm cười, nhẹ nhàng: “Đừng lo, tôi không có ý định làm em khó xử đâu. Chỉ là em đã nói sẽ hôn tôi khi gặp, giờ tôi đang chờ đợi lời hứa ấy thôi.”

Tôi đỏ mặt, chẳng biết nên phản ứng thế nào.

“Em... em không nghĩ là...”

“Em lo lắng?”

Cảm ơn vì đã đọc truyện, nếu truyện không hay mong cậu góp ý nhẹ nhàng. Tớ là newbie ạ^^

Thầy hỏi, đôi mắt như đọc thấu lòng tôi.

“Lo lắng về chúng ta? Hay là lo lắng vì em đã lỡ hứa?”

Tôi chỉ biết ngậm miệng, cúi mặt xuống bàn.

Tim tôi vẫn đập thình thịch, không phải vì sợ, mà vì... chẳng hiểu sao lúc này, lại có một cảm giác khác.

Thầy không hề gượng ép, nhưng tôi cảm thấy cái im lặng giữa chúng tôi lại càng lúc càng nặng nề.

Cuối cùng, thầy cất tiếng, nhẹ nhàng: “Không sao đâu, em có thể từ từ nghĩ lại. Nhưng đừng để câu nói đùa của em làm em bối rối quá. Mọi thứ đều có thể bắt đầu từ từ.”

Tôi ngẩng lên, nhìn thầy một cách đầy khó hiểu.

Nhưng không thể phủ nhận, cảm giác này... thật kỳ lạ.

Loading...