Bên  đột nhiên  giọng Lý Hiểu Đường hét lên: “Cái gì? Chị  mua nhà á?!”
 
Ơ…  mua nhà liên quan gì tới cô?
 
Tối đó  rủ Tần Dương  ăn cùng , ai ngờ    dắt Lý Hiểu Đường theo.
 
Thấy cô ,  và  đều tắt luôn nụ .
 
Tần Dương vội giải thích là cô    cùng để xin .
 
Thôi thì cũng ráng nhịn một bữa.
 
Lý Hiểu Đường mở lời xin ,  cũng tạm thành khẩn. Mẹ  chỉ ừ một tiếng,  cũng   cho qua.
 
   ánh mắt đảo liên tục của cô , là   gì đó  .
 
Quả nhiên, cô  hỏi:
 
“Chị ơi,   chị sắp mua nhà?”
 
  kịp , Tần Dương  nhíu mày: “Em hỏi cái đó  gì?”
 
“Ủa, chị mua nhà mà Tần Dương  ,   hợp lý ?”
 
Mẹ   cô  như … sinh vật ngoài hành tinh.
 
“Tiền con bé tự kiếm, liên quan gì đến Tần Dương?”
 
Lý Hiểu Đường vẫn khăng khăng:
 
“Tiền trong nhà nên ưu tiên mua nhà cho con trai chứ! Anh  còn   nhà mà!”
 
 ngăn  đang định nổi đoá,   nhạt:
 
“Tiền  tự kiếm. Tần Dương  tiền thì mua nhà,  thì cô bỏ tiền  giúp ?”
 
Cô  nhăn mặt:
 
“Sao   bỏ tiền? Mua nhà cho con trai là lẽ đương nhiên mà!”
 
Tần Dương cũng mất kiên nhẫn:
 
“Em thôi , đang ăn mà em  cái gì ?”
 
Lý Hiểu Đường nổi khùng:
 
“Em  sai gì? Ai mà  mua nhà cho con trai ? Con trai mới là  thờ phụng cha ,   ưu tiên chứ!”
 
Nghe cô   đầy lý lẽ,   thấy buồn   thấy tội nghiệp.
 
Một  từng là nạn nhân của tư tưởng trọng nam khinh nữ, giờ  tiếp tục  lan truyền nó.
 
  nhịn nữa,  thẳng:
 
“Cô Lý , rảnh thì  sách nhiều , đừng  ngoài  trò . Nhà cô    mặc kệ, nhưng đừng  chỉ trỏ  chuyện nhà .   thật đấy – cô sinh nhầm thời . Cô nên sống trong xã hội phong kiến,  'tiểu ' chắc hợp hơn.”
 
Cô  nên cảm ơn vì   ném dép  mặt.
 
  sang Tần Dương, thầm nghĩ: Nếu cái thứ  mà bước chân  nhà ,  sẵn sàng c.h.ặ.t đ.ầ.u dâng lễ cưới cho tụi bây luôn.
 
“Chị  chuyện kiểu gì ? Khó  quá  đấy! Có học thức là  bắt nạt  khác? Chị tưởng chị cao quý lắm ?”
 
Lý Hiểu Đường giận dữ trừng mắt với , bắt đầu lên giọng dạy đời.
 
“Còn nữa,  chỉ là  nhắc chị một câu thôi. Dù chị  dùng tiền của  để mua nhà, thì   lấy chồng, nhà đấy chẳng  cũng  tay chồng chị ? Hơn nữa nhà chồng chị chắc chắn cũng sẽ mua nhà cho  ,  thì chị mua  gì cho phí tiền? Tần Dương là em ruột chị, chị  điều kiện mà  giúp em ,  xứng  chị gái ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-em-trai-chua-vao-cua-da-muon-doi-chia-phan/4.html.]
Câu   khiến cả nhà  c.h.ế.t lặng.
 
 bắt đầu nghi ngờ liệu trong cái  xác trẻ trung    đang cư ngụ một bà cô cổ hủ sống từ thời phong kiến?
 
“Lý Hiểu Đường, nếu đầu óc cô  lỗ thủng, thì  tìm cái nhà vệ sinh công cộng nào đó mà , đừng đến đây    buồn nôn. Cô nghĩ  là ai mà đòi hỏi đến tiền của ? Gà mái lên nóc nhà, cô tưởng  là phượng hoàng chắc?”
 
Lý Hiểu Đường  chịu thua, trừng mắt :
 
“Chị chỉ giỏi ngụy biện! Chị ích kỷ,  tiền mà chỉ  lo cho bản . Tần Dương đúng là xui xẻo mới   chị như chị!”
 
Tần Dương cuối cùng cũng  nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát:
 
“Lý Hiểu Đường! Em  đủ ? Chị   mua nhà   thì liên quan quái gì đến em? Anh  cần chị giúp, em khỏi  lo!”
 
Lý Hiểu Đường tức đến đỏ mặt, ôm n.g.ự.c thở hồng hộc:
 
“Tần Dương! Anh đúng là    !  vì  mà ,   còn bảo con gái gả  như nước hắt  ngoài, chị  bỏ cả đống tiền  mua nhà thì cuối cùng chẳng  cũng rơi  tay  khác? Có ích gì chứ?”
 
Tần Dương   thì nổi cơn tam bành:
 
“Đủ ! Lý Hiểu Đường! Em thôi   ? Dù chị   lấy chồng   thì chị  vẫn mãi là chị . Đừng  là một căn nhà, dù chị   mua cả tòa chung cư,  cũng ủng hộ. Hơn nữa, nếu cần,  sẽ đưa hết tiền tiết kiệm cho chị ! Không cần em lo!”
 
Nghe , lòng  cũng ấm lên. Cậu em  nuôi hơn hai mươi năm,  uổng công!
 
Lý Hiểu Đường  ngờ Tần Dương   thế, lập tức trợn mắt, nước mắt trào .
 
“Tần Dương! Đồ khốn! Sao     như ?  yêu , quan tâm đến  như thế! Anh là đồ vô ơn!”
 
“Vậy còn em là gì? Vì  mà vụ lợi? Không phân biệt  sơ? Em điên  ?”
 
Tần Dương  nhường một bước.
 
“Anh…”
 
Lý Hiểu Đường tức   nên lời, chỉ  gục xuống bàn  òa.
 
Mẹ  nhíu mày, bực   lạnh tanh:
 
“Cô Lý,  ơn xác định  vị trí của . Tiền của nhà  dùng thế nào là việc của  và ba Tần Dương quyết định. Nếu cô yêu Tần Dương vì   nhà thì tìm sai  . Nhà chúng  trọng nữ khinh nam, gia sản   phần của Tần Dương.”
 
 vội vỗ lưng  an ủi: “Mẹ, đừng tức giận vì chuyện  đáng.”
 
Tất nhiên, câu    về việc “  phần” chỉ là  để tức giận Lý Hiểu Đường thôi.
 
Tần Dương cũng lo lắng  : “Mẹ, hôm nay là  của con. Con đưa cô   ngay.”
 
Nghe , Lý Hiểu Đường như phát điên, hét toáng lên:
 
“  ! Tại    ?   từ đầu các   coi thường , khinh ! Tần Dương,  đúng là đồ nhu nhược! Để cả nhà  bắt nạt ! Anh còn là đàn ông ?!”
 
Tần Dương tái mặt, gằn giọng: “Lý Hiểu Đường! Cút ngay cho !”
 
“Không! Hôm nay   rõ ràng,  sẽ  !”
 
  nhạt: “Vậy cô  giải quyết thế nào?”
 
Lý Hiểu Đường lau nước mắt, giận dữ :
 
“Chị  mua nhà cho Tần Dương! Nếu ,   kết hôn với  !”
 
Câu   dứt,   lập tức  bật dậy: “Tần Dương! Mày dám lén đính hôn hả?!”
 
 cũng há hốc mồm. Cái tiến độ gì mà nhanh như tên lửa thế?
 
Tần Dương vội vàng xua tay:
 
“Không   ! Con   gì hết! Lý Hiểu Đường, em đừng bịa chuyện! Ai bảo  định cưới em? Em điên  ?”