NGƯỜI VỚT XÁC Ở LÀNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-12-11 04:15:52
Lượt xem: 702
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2
Người trong làng đỡ Trần Lão Tam xuống thuyền, Trần Lão Tam bệt xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng , tà môn, thật sự quá tà môn .
Ông nội xuống thuyền, về phía mặt sông, trong ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
Trần Lão Tam quỳ xuống dập đầu lạy ông nội . “Khuê Tử, nếu ông cứu ... c.h.ế.t mất.”
Ông nội đỡ Trần Lão Tam dậy, mặt mày u ám .
“Trước khi vớt xác lên thì cấm bén mảng đến sông đ.á.n.h cá.”
Trần Lão Tam liên tục gật đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Dân làng ai nấy đều , xì xào bàn tán.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Trần Lão Thất chen từ đám đông, mặt mày khó chịu, : “Khuê Tử, đến bao giờ thì vớt xác ở sông lên? Mọi đều trông chờ việc đ.á.n.h cá bán kiếm tiền cả đấy.”
Dân làng đều gật đầu đồng tình.
Ông nội thở dài, ông : “Tình huống , đây là đầu tiên gặp , dám chắc.”
Trần Lão Thất bĩu môi, hằn học : “ Vẫn là do ông ít bản lĩnh, quản chuyện . Theo thì, góp chút tiền, mời một vớt xác giỏi về đây.”
Dân làng gì, nhưng rõ ràng là Trần Lão Thất trúng tim đen.
Ông nội mặt mày u ám .
“Xác c.h.ế.t sông còn dám dễ dàng vớt, khác thì càng dám.”
Trần Lão Thất hừ lạnh một tiếng chế nhạo : “ tin tiền mà tìm vớt xác?”
Ông nội trừng mắt Trần Lão Thất, giận dữ : “Anh bớt gây nghiệp , sông thể c.h.ế.t thêm nữa.”
Ông nội xong câu đó, liền vươn cổ hét.
“Lão Trương ?”
Ông là đầu tiên thấy xác c.h.ế.t.
Trần Vọng : “Lão Trương về nhà .”
Ông nội ngẩn mấy giây, ông : “Đi, đến nhà Lão Trương ngóng xem .”
Ông nội xong câu đó, dân làng .
“Mấy ngày nay tuyệt đối đừng đến gần bờ sông, sẽ c.h.ế.t đấy.”
Ông nội xong câu đó, liền về phía nhà Lão Trương.
và Trần Vọng đều theo.
Trần Vọng : “Chú Khuê, chú nhận con đồ , con học vớt xác.”
Ông nội liếc Trần Vọng, vẻ mặt nghiêm túc .
“Vớt xác đơn giản như . Số mệnh thằng nhóc nhà mày hợp, cứ thật thà săn b.ắ.n , cả đời c.h.ế.t lành.”
Trần Vọng cau mày : “Chú Khuê, con thật sự học mà,chú cứ dạy con mà. Con chân sai vặt cho chú cũng .”
Ông nội rít hai t.h.u.ố.c lào : “Vọng tử, là dạy , mà là mệnh , nếu như cưỡng ép học, chỉ nước c.h.ế.t t.h.ả.m mà thôi. Nghe lời , đừng nghĩ đến chuyện nữa.”
Ông nội dứt lời, thì đến nhà Lão Trương.
Ở cổng nhà Lão Trương treo một con d.a.o phay, còn vẩy cả m.á.u ch.ó đen, giống như là để trấn tà.
Ông nội bước sân, ông gọi một tiếng “Lão Trương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-vot-xac-o-lang/chuong-2.html.]
Lão Trương từ trong phòng phía Đông , gượng gạo hai tiếng :
“Khuê T.ử đến đấy , mau nhà.”
Ông nội : “Không nhà , Lão Trương, chỉ đến để hỏi thăm ông thôi. Ông thấy xác c.h.ế.t như thế nào?”
Lão Trương cau mày :
“Vào buổi trưa, mặt trời đang bóng, thả lưới xuống sông, cảm thấy lưới đang kéo thuyền, cứ tưởng là dính cá, liền kéo lưới lên. Kết quả trong lưới là một cái xác c.h.ế.t, dọa cho c.h.ế.t khiếp, vội vàng ném lưới xuống sông.
“ định chèo thuyền về, thì liền thấy sông nổi đầy xác c.h.ế.t, nam nữ, còn cả già trẻ con, đừng là rợn đến mức nào.”
Ông nội mặt Lão Trương, ông : “Vậy ông về bằng cách nào?”
Lão Trương sợ hãi: “ chèo thuyền về.”
Ông nội , “ông chạm xác c.h.ế.t nào sông ?”
Lão Trương gật đầu, sợ hãi : “Xác c.h.ế.t sông cứ đ.â.m thuyền của , chặn đường thuyền của , còn cách nào khác, chỉ thể dùng mái chèo ấn chúng xuống nước. Bây giờ nghĩ vẫn còn thấy sợ.”
Vẻ mặt ông nội trở nên khó coi, ông : “Bảy ngày , ông đừng đến những nơi nước. Đến cả giếng nước trong nhà cũng bịt , cẩn thận kẻo thủy quỷ kéo .”
Lão Trương gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ kinh hoàng, ông , “tự nhiên đùng một cái, sông xuất hiện nhiều xác c.h.ế.t như ? Thật là tà ma.”
Lão Trương dứt lời, bà cụ Trương từ trong nhà kho . Bà bó chân, run rẩy, đầu tóc bạc trắng.
Bà cụ Trương lên tiếng: “Xác c.h.ế.t sông, là chuyện gì.”
Bà cụ Trương ít nhất cũng 120 tuổi, già đến mức thể già hơn nữa. Răng trong miệng rụng hết cả.
Lão Trương cau mày : “Mẹ, lung tung , mau nhà nghỉ ngơi .”
Bà cụ Trương đến mặt ông nội , giọng khàn khàn : “ lú lẫn , là chuyện gì.”
Ông nội : “Thím, thím xem là chuyện gì?”
Bà cụ Trương thở dài, bà .
“Hơn một trăm năm , ở đầu làng còn con sông , là một ngôi làng. Đêm hôm đó, trong làng đột nhiên xảy động đất, đất nứt . Nước sông từ đất trào lên, chớp mắt một cái nhấn chìm cả ngôi làng. Lúc đó, và cha đang ở núi chăn bò, nên tránh một kiếp. Trong làng liên tục mưa ròng rã ba tháng, mới con sông ở đầu làng . Dưới sông là oan hồn c.h.ế.t oan đấy.”
Bà cụ Trương đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng.
Lão Trương vẻ mặt kinh ngạc : “Mẹ, con từng những chuyện bao giờ?”
Bà cụ Trương nghẹn ngào: Mẹ , mấy em của đều c.h.ế.t hết cả . Xác c.h.ế.t đều ở sông, chuyện nhắc đến.”
Ông nội : “Thím, những năm gần đây, trong làng chúng từng xảy chuyện kỳ lạ nào. Có là sông cái gì đó trấn giữ ?”
Bà cụ Trương gật đầu, bà .
“Năm đó một đạo sĩ ném một cái cân bằng vàng xuống sông, bây giờ tính thì đạo sĩ đó tám phần là qua đời , đám quỷ dữ sông cũng trấn áp nữa.”
Ông nội : “Đợi trời quang mây tạnh, sẽ vớt xác c.h.ế.t sông lên , lễ siêu độ cho chúng.”
Ông nội xong câu đó, bà cụ Trương .
“Thím, năm đó những trong làng còn sống sót, còn ai khác ?”
Bà cụ Trương ngập ngừng mấy giây, lên tiếng: “Kkhông còn ai cả, c.h.ế.t hết cả .”
Bà cụ Trương ho khan mấy tiếng, vẻ mặt trở nên dữ tợn, giống như là mang theo một mối hận sâu sắc.
Lão Trương đỡ bà cụ Trương nhà, ông nội bất lực thở dài, ông :
“Vọng Tử, về .”
Trần Vọng gật đầu, bước khỏi sân.