Người Tình Trong Mộng - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:58:08
Lượt xem: 60
Sau khi Giang Đình đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại mình Hà An Nhiên.
Cô cảm thấy cả lưng cả đầu đều đau. So với đầu, sau lưng cô còn đau hơn, bởi vì trên gỗ có đinh nên đ.â.m vào lưng cô, vài chỗ đã chảy máu, đầu thì không sao, chỉ chấn động não nhẹ, khiến cô cảm thấy có hơi váng đầu mà thôi.
Cô đã nằm úp một lúc lâu, thật sự đã khó chịu, muốn đổi sang tư thế khác nhưng vừa cử động thì đau không chịu được, chỉ có thể nằm chịu đựng như vậy.
“Răng rắc.” Một tiếng mở cửa truyền đến khiến cô lập tức cảnh giác nâng nửa người lên, nhưng lại vì động tác này mà đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra.
“Ai đó?” Cô cảnh giác hỏi.
Nhưng phía sau chỉ có tiếng bước chân, không có tiếng đáp lại cô.
Hà An Nhiên cảm thấy lông tơ dựng thẳng lên, cô đột nhiên hối hận vì sao lại để Giang Đình về, vừa rồi còn ra vẻ làm gì?
“Ai đó, trả lời đi.”
Cô cảm giác được người phía sau cách mình càng ngày càng gần, tâm lý sợ hãi khiến cô không rảnh để lo đau đớn trên lưng nữa, chuẩn bị xoay người lại xem rốt cuộc là ai.
Nhưng cô vừa ngẩng người dậy, bả vai đã nhanh chóng bị người ta đè xuống.
“Đã bị thương vậy rồi còn không biết an phận một chút!”
Giong nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, nghe thấy giọng nói này, Hà An Nhiên mới thả lỏng lại.
“Duyên Xuyên.” Cô cầm lấy bàn tay đang đặt trên người mình, muốn ngồi dậy nhìn anh.
Chu Duyên Xuyên thấy cô không an phận như vậy thì nhanh chóng vươn tay đỡ cô, lăn lộn một lúc mới để cô ngồi được.
“Bị thương ở đâu, còn đau không, có bị gì lớn không?” Chu Duyên Xuyên hỏi liên tiếp nhiều câu.
“Em không sao mà, không đau.”
Thấy cô vẫn còn tinh lực như vậy, Chu Duyên Xuyên mới yên tâm lại.
“Sao anh biết chuyện này?” Cô vẫn rất tò mò.
Chu Duyên Xuyên không trả lời, chỉ xụ mặt nhìn cô. Sau khi hoàn thành công việc hôm nay, anh lại gọi điện thoại cho cô như bình thường, nhưng gọi mấy cuộc vẫn không ai nghe máy, vất vả mới có người nghe máy thì lại là một cô gái xa lạ.
Anh biết chuyện này từ trong miệng cô ấy, trong lòng lập tức cuống cuồng, vội vàng kêu Triệu Miễn đặt một vé máy bay rồi chạy vội đến đây.
Hà An Nhiên thấy sắc mặt âm trầm của anh thì không khỏi rụt cổ, thật cẩn thận hỏi, ngay cả giọng cũng đè thấp vài decibel: “Giận à?”
Chu Duyên Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Em có năng lực như vậy, anh có gì mà phải giận.”
Hà An Nhiên mím môi, cô biết, lúc Chu Duyên Xuyên tức giận thích nhất là nói ngược lại.
Cô vươn tay kéo góc áo anh: “Em biết sai rồi, đừng nóng giận được không?”
“Anh không giận em, em làm rất tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-97.html.]
Hà An Nhiên: “…”
Chu Duyên Xuyên ngồi bên mép giường bệnh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt sắc lạnh nhìn cô.
“Em… Em thật sự biết sai rồi, em bảo đảm, lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.” Hà An Nhiên giơ ba ngón tay lên bảo đảm với anh, nếu anh còn không tha thứ, cô chỉ còn nước phải quỳ xin tha.
“Em không cần xin lỗi với anh, em không sai. Bạn gái anh dũng cảm như vậy, chuyện của mình còn chưa lo được mà đã đi lo cho người khác, loại tinh thần hiến dâng này, hẳn nên khen ngợi mới đúng, anh lại còn…”
Chu Duyên Xuyên nói còn chưa nói xong thì đã bị Hà An Nhiên chặn miệng.
Dùng môi.
Hà An Nhiên níu cổ áo anh, sau đó đưa môi lại gần, lấp kín cái miệng nghĩ một đằng nói một nẻo của anh.
Chu Duyên Xuyên vươn tay đẩy mặt cô ra: “Đừng tưởng rằng em chủ động là…”
Lại lần nữa bị lấp kín.
Lần này không phải đơn giản là dán vào mà cô còn cố tình cắn môi anh, dùng hàm răng nghiền ép thịt non trên môi anh.
Đôi mắt Chu Duyên Xuyên lập tức tối lại.
Hà An Nhiên không thỏa mãn với việc cắn môi anh, ngược lại còn không kiêng nể gì mà cạy khớp hàm của anh, khiêu khích đụng chạm với lưỡi anh, rồi lại lập tức lui ra.
Cơ bắp cả người Chu Duyên Xuyên căng chặt, con ngươi tối tăm như đang ấp ủ một cơn gió lốc.
Giây tiếp theo, cằm cô bị anh nắm, hàm răng bị anh mạnh mẽ cạy ra, chiếc lưỡi lập tức bắt được chiếc lưỡi mềm mại của cô, quấn lấy, dây dưa, tùy ý chiến hữu, xâm lược trong miệng cô như mưa rền gió dữ.
Hà An Nhiên bị anh hôn đến mức suýt chút nữa không thở nổi. Cô vươn tay vỗ vào n.g.ự.c anh nhưng lại động đến sau lưng, đau đớn khiến cô không khỏi bật thốt lên.
“Đau.” Cô nhỏ giọng nức nở.
Chu Duyên Xuyên buông cô ra, thấy cô đau đến mức nhăn cả mặt thì đưa tay chọc vào trán cô.
“Đau đau đau, giờ mới biết đau, sao không biết cho sớm?”
Hà An Nhiên thấy anh định chiếm xong tiện nghi lại quỵt nợ thì không nói hai lời, mau chóng vùi vào n.g.ự.c anh: “Em đau…”
Chu Duyên Xuyên vừa bực tức vừa bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, giang tay ôm lấy cô.
“Lưng đau à?”
Tựa vào n.g.ự.c Chu Duyên Xuyên, Hà An nhếch lên một nụ cười: “Ừ, đau.”
Chu Duyên Xuyên thở dài một hơi: “Anh nhìn xem.”
Nói xong, anh đưa tay xốc áo bệnh nhân của cô lên, vừa mới xốc lên thì đã nhìn thấy chỗ quấn băng vải trên lưng cô, vài chỗ còn có vết m.á.u rịn ra.
“Rất đau à?” Giọng anh lập tức dịu dàng lại, tràn đầy sự thương tiếc.