Người Tình Trong Mộng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-18 22:22:02
Lượt xem: 226
"Chỉ cần em ở Bắc Kinh, đào ba tấc đất anh cũng sẽ tìm được em."
Trái tim Hà An Nhiên bởi vì những lời này của Chu Duyên mà mạnh mẽ rung động.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng ngoài hành lang nói chuyện à?"
"Hả?" Hà An Nhiên ngây người một lát, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
"Lên tầng đi."
"Vâng... được."
Hà An Nhiên theo sau Chu Duyên Xuyên, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, có hơi kì lạ. Rõ ràng là đến nhà của cô, vì sao cô lại giống như một người khách, còn anh mới là chủ nhà vậy?
Cô đi theo Chu Duyên Xuyên lên tầng, nhà cô ở tầng năm. Lúc tới cửa, Chu Duyên Xuyên dừng chân, hơi nghiêng người để lại cho Hà An Nhiên một chỗ, ý bảo cô mở cửa.
Hà An Nhiên thấy động tác này của anh thì không khỏi chửi thầm, lúc này mới có cảm giác của người làm khách à?
Cô cho tay vào túi lấy chìa khóa, sau khi cửa mở ra, cô đi vào trước, Chu Duyên Xuyên theo sát phía sau, thuận tay đóng cửa lại.
Cô vươn tay bật công tắc trên tường, cả căn phòng lập tức sáng lên.
Chu Duyên Xuyên nhìn kết cấu của căn nhà, không lớn nhưng lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Nơi cửa sổ gần ban công có đặt một tủ sách, trên bàn bày đầy đồ dùng để vẽ tranh của cô.
Mưa bên ngoài không biết đã lớn hơn từ lúc nào, "bụp bụp" đập vào cửa kính.
"Anh ngồi trước đi, trong nhà không có trà, nước sôi để nguội được không?"
"Được."
"Cô đâu, không ở nhà à?" Chu Duyên Xuyên ngồi trên sô pha, nhìn Hà An Nhiên đang rót nước.
"Bà ấy không ở đây, nhưng cũng hay đến."
Căn phòng ở Bắc Kinh này của Hà An Nhiên là phòng thuê, Thẩm Bội Tuệ ở Chiết Giang. Ở Chiết Giang cô và mẹ có nhà của mình, lúc cô đến Bắc Kinh đã khuyên Thẩm Bội Tuệ cũng ở lại đây cùng cô nhưng lại bị cự tuyệt, bà nói dù sao bà ấy cũng thường xuyên đi từ tỉnh này sang tỉnh khác, ở đâu với bà cũng giống nhau. Chỉ là lúc bà rảnh sẽ đến Bắc Kinh, giúp cô dọn dẹp phòng ốc, thuận tiện tẩm bổ dạ dày cho cô.
Hà An Nhiên đi tới, đưa nước cho Chu Duyên Xuyên.
Chu Duyên Xuyên nhận ly nước, thong thả nhấp một ngụm.
Ly nước được anh đặt trên bàn trà, anh đứng dậy, đi đến tủ sách gần ban công.
Trên bàn sách là bản vẽ phác họa sáng nay cô còn chưa kịp thu dọn.
Trên tờ giấy phác họa vẽ một cành hoa lan, màu trắng. Màu sắc ôn hòa, nét vẽ vô cùng tinh tế.
Hà An Nhiên cũng đứng dậy đi qua.
"Em vẫn thích vẽ hoa lan như vậy."
Anh nhớ trước kia Hà An Nhiên thích nhất là vẽ hoa lan. Trong sân nhà anh và cô có rất nhiều bồn hoa lan, mỗi khi đến mùa hoa nở, cô luôn thích kéo anh đi vẽ cây cỏ, một khi ngồi xuống là ngồi mất vài tiếng.
Từ nhỏ Hà An Nhiên đã học vẽ, bởi vì cô Thẩm là học sinh xuất sắc của học viện Mỹ thuật, Hà An Nhiên cũng chịu ảnh hưởng từ bà nên rất thích vẽ tranh.
Ngón tay Hà An Nhiên lướt qua hoa lan trên giấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-7.html.]
"Rột rột." Là tiếng vang khi dạ dày đói.
Hà An Nhiên có thể xác định, không phải của cô, vậy chỉ có thể là...
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên. Vẻ mặt anh có hơi xấu hổ.
"Anh chưa ăn cơm."
"Em làm cơm chiên trứng, muốn ăn không?"
Nghe vậy, Chu Duyên Xuyên không tự giác nhướng mày nhìn về phía cô.
Trong kí ức của anh, Hà An Nhiên chính là một người mười ngón không dính nước. Không phải cô không muốn dính, mà là anh không cho, cũng không dám.
Đó là một kí ức mà Chu Duyên Xuyên ấn tượng rất sâu sắc.
Mùa đông năm ấy, Tề Nghiễm Ninh hẹn anh đi chơi bóng rổ, ban đầu anh không muốn đi nhưng Tề Nghiễm Ninh lại không ngừng làm phiền. Cuối cùng anh vẫn bị thúc giục đi, trận bóng rổ này đấu tới hơn sáu giờ tối, sau đó anh mới vội vàng trở về.
Vốn anh còn cho rằng Hà An Nhiên đang đợi anh về nấu cơm, lại không ngờ lúc anh về, thứ đợi anh là cơm chiên trứng đã làm xong.
Cô làm.
Lúc đó anh rất bất ngờ, không ngờ vậy mà cô lại biết nấu cơm.
Vì thế bữa tối hôm đó của hai người họ là cơm chiên trứng cô làm.
Nhưng mà ăn cơm chiên trứng xong, không lâu sau, hai người liền song song chạy lần thứ n vào WC, vừa nôn mửa vừa đi ngoài, một người chạy lên tầng, một người chạy xuống tầng, chạy đến mức hai chân sắp nhũn ra, trước mắt là hai ngôi sao.
Sau khi người lớn trở về thì được đưa tới bệnh viện kiểm tra.
Ngộ độc thức ăn.
Hỏi buổi tối ăn cái gì.
Cơm chiên trứng.
Ai làm?
Hà An Nhiên.
Lần ngộ độc thức ăn đó, Chu Duyên Xuyên bị tổn thương nguyên khí nặng nề, rất lâu vẫn chưa thể khôi phục. Bắt đầu từ lúc đó, anh không để Hà An Nhiên đến gần phòng bếp một bước.
Hà An Nhiên nhìn Chu Duyên Xuyên, biết chắc anh cũng nghĩ đến chuyện năm đó, cô theo bản năng mím môi, ánh mắt không quá tự nhiên.
"... Chuyện đó, giờ em đã hai mươi tư tuổi rồi, không phải mười bốn tuổi..." Hà An Nhiên yếu ớt giải thích.
Chu Duyên Xuyên "ừ" một tiếng.
"Vậy... rốt cuộc là anh có muốn ăn không?"
"Ăn."
Bây giờ anh có quyền cự tuyệt sao?
Từ rạng sáng bốn giờ ngày hôm qua, ngoại trừ một ít cơm trên máy bay thì đến bây giờ anh vẫn chưa ăn gì, trong bụng không còn đồ ăn nào khác.
Hà An Nhiên mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy cơm thừa hôm qua, còn có hai quả trứng gà.