Người Tình Trong Mộng - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:31:08
Lượt xem: 66
Hà An Nhiên ngoan ngoãn nằm trong n.g.ự.c Chu Duyên Xuyên, nhắm mắt hưởng thụ, vốn chỉ định nhắm một lát, ai ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ luôn. Chu Duyên Xuyên thấy Hà An Nhiên nằm trong n.g.ự.c mình ngủ tiếp thì nở nụ cười khổ, người này sao có thể ngủ nhanh như vậy, anh đành phải bế cô vào phòng ngủ.
Anh ngồi bên mép giường nhìn cô, nhìn sang đồng hồ thì chỉ mới bốn rưỡi, anh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn xốc chăn nằm xuống.
Chu Duyên Xuyên không biết vì sao anh thích Hà An Nhiên, vô cùng thích, thích cô lạnh nhạt, thích cô ngoan ngoãn, ngẫu nhiên sẽ xù lông và giảo hoạt, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày của cô đều khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
Ôm cô, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến, anh dần dần nhắm hai mắt lại. Bên ngoài mưa to tầm tã, từng trận tiếng sấm vang lên, trong phòng ngủ nho nhỏ lại vô cùng êm đềm.
Chu Duyên Xuyên ngủ một giấc đến hơn sáu giờ, lúc anh rời giường, Hà An Nhiên vẫn chưa tỉnh. Anh đắp chăn lại cho cô rồi mới đi ra ngoài.
Anh vừa bước ra, Yoyo đã tung tăng chạy đến chỗ anh.
“Đói bụng rồi phải không?” Anh nói với Yoyo.
Anh vừa nói vừa đi lấy đồ ăn cho chó, đổ một ít vào khay rồi mới đi vào phòng bếp.
Anh mở tủ lạnh ra, bên trong không còn đồ ăn nữa, chỉ còn một ít rau dưa lộn xộn, không có thức ăn mặn. Hai người vừa từ Chiết Giang trở về, còn chưa kịp chất đồ vào tủ lạnh.
Vì thế anh mặc áo khoác vào, đi giày ở huyền quan, lấy dù rồi ra cửa.
...
“Ầm ầm ầm”.
Hà An Nhiên bị tiếng sấm ngoài cửa sổ đánh thức.
Lúc cô tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn bàn nho nhỏ, cũng chỉ có một mình cô, cửa phòng ngủ thì lại mở.
“Chu Duyên Xuyên?”
Cô gọi với ra ngoài cửa, đợi vài giây vẫn không thấy Chu Duyên Xuyên bước vào, thay vào đó là Yoyo đang thăm dò tiến vào. Yoyo đến bên giường, dùng đầu cọ cọ mép giường.
Biết rõ nó không có khả năng trả lời cô, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Chu Duyên Xuyên đâu?”
Hà An Nhiên đi dép lê đi ra ngoài nhìn khắp nơi, phòng khách phòng bếp phòng tắm đều không có bóng dáng của anh.
“Chu Duyên Xuyên?”
Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh lại đi đâu rồi? Lúc cô đang định gọi điện thoại cho anh thì cửa mở ra.
Trong tay Chu Duyên Xuyên xách theo túi thức ăn, anh nhìn Hà An Nhiên đang đứng giữa phòng khách.
“Dậy rồi à.”
Hà An Nhiên đi đến bên cạnh anh: “Anh đi siêu thị à?”
Anh quơ quơ nguyên liệu nấu ăn trên tay: “Đúng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-67.html.]
“Anh cứ đi như vậy không sợ bị người ta chụp được sao?” Vẻ mặt Hà An Nhiên đầy lo lắng.
Chu Duyên Xuyên thay dép xong thì đi qua, anh ôm eo cô, cùng cô đi vào phòng bếp.
“Anh đeo khẩu trang, không sao.”
Hà An Nhiên im lặng. Tuy rằng bây giờ mọi người trong xã hội đều đề cao nhân quyền, quyền bình đẳng, nhưng cũng phải xem đó là người nào. Là nghệ sỹ như Chu Duyên Xuyên thì căn bản không có cái gì gọi là quyền bình đẳng, lúc làm việc thì bị người ta quay chụp. Ngay cả sinh hoạt cá nhân sau khi kết thúc công việc cũng nằm trong tầm giám thị của người khác, dường như là hai mươi tư giờ đều có camera chĩa vào.
Chu Duyên Xuyên thấy Hà An Nhiên trầm tư, còn tưởng là cô giận.
“An Nhiên, em giận à?”
Hà An Nhiên mờ mịt nhìn anh: “Giận? Vì sao em phải giận?”
Nói thật, anh sợ Hà An Nhiên sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét anh như vậy, dù làm chuyện gì cũng phải mang mũ lưỡi trai và khẩu trang. Anh yêu cô, nhưng lại không thể cho cô những điều mà một người bạn trai bình thường phải làm.
Vài giây sau, Hà An Nhiên hiểu ra, cô không khỏi cười rộ lên.
“Em không giận, càng sẽ không giận.”
Thật ra Hà An Nhiên hiểu, tất cả những gì Chu Duyên Xuyên làm đều là vì cô. Anh là nghệ sĩ, huống gì còn là ảnh đế, có không biết bao nhiêu là fan, bao nhiêu người vì mưu cầu danh lợi mà theo đuổi.
So sánh với cô, cô là người bình thường, những năm tháng sau này, cô biết điều ngăn cách khi anh và cô ở bên nhau là gì. Nhưng dù là gì cũng không thể ngăn cản, không phải sao?
Cô yêu anh, cho nên cô hiểu anh.
Anh yêu cô, cho nên anh bảo vệ cô.
“Có thể anh sẽ không cho em được cuộc sống như một người bình thường.”
“Em biết, em hiểu anh mà, anh yêu em, em biết là được, em yêu anh, anh biết thì tốt, không cần phải để cả thế giới đều biết. Em cũng không muốn quan tâm thế giới sẽ như thế nào, em chỉ muốn chúng ta hòa thuận với nhau. Ở bên ngoài anh là ảnh đế Chu Duyên Xuyên, ở nhà anh là Chu Duyên Xuyên của mình em, vậy là được rồi.” Hà An Nhiên mỉm cười nhìn anh.
Cô đã nói trắng ra, từng câu từng chữ đều nện vào đáy lòng Chu Duyên Xuyên, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Anh ôm lấy cô.
“Ừ, mặc kệ cả thế giới thế nào, chúng ta là chúng ta, anh chỉ là Chu Duyên Xuyên của em mà thôi.”
“Vậy xin hỏi anh Chu của em, khi nào anh mới có thể nấu cơm, phu nhân của anh sắp c.h.ế.t đói rồi.”
Không khí êm đềm lập tức bị phá vỡ.
Chu Duyên Xuyên cười, chọc chọc vào trán cô: “Đã biết thưa phu nhân, làm ngay đây.”
Chu Duyên Xuyên bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ.
Anh làm bốn món, một canh, gồm ba mặn hai thanh đạm.
Cá phi lê sốt cay [1], cánh gà chiên Coca [2], sườn heo chua ngọt, đậu phụ thối xào cải cúc [3], còn có canh trứng rong biển.