Người Tình Trong Mộng - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:23:50
Lượt xem: 80
Một lát sau, anh nói với cô: “Anh đi ra ngoài một chút.”
“Vâng.”
Được ngâm nước ấm khiến cô càng buồn ngủ hơn, cô vừa buồn ngủ vừa mệt, tựa đầu vào bồn tắm, hai mắt từ từ khép lại.
Đến khi Chu Duyên Xuyên quay lại, Hà An Nhiên đã nằm trong bồn tắm ngủ rồi. Anh đau lòng chạm vào mặt cô, xem ra vừa rồi anh thật sự khiến cô mệt muốn chết, về sau chắc anh phải tiết chế một chút mới được.
Sợ cô cảm mạo, anh nhanh chóng giúp cô tắm rồi bọc cô lại bằng khăn tắm, ôm ra ngoài.
Vừa rồi nhân lúc cô tắm anh đã ra thay chăn ga, chỉ vì để cô có thể dễ chịu hơn một chút.
Đắp chăn lên cho cô, anh cũng vào tắm qua, sau đó mới lên giường, một lần nữa ôm cô vào ngực.
Hô hấp của cô đều đều, lúc ngủ trông cô rất ngoan ngoãn, ánh mắt anh nhìn cô mang theo sự thâm tình và thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.
Cô gái anh nhớ thương nhiều năm giờ đã thực sự trở thành người của anh. Anh cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng hoàn mỹ đến cực điểm, nhưng nếu là giấc mộng thì anh tình nguyện cả đời cũng không tỉnh lại.
Anh chờ rất nhiều năm, cuối cùng cũng chờ được cô. Anh không sợ chờ đợi, chỉ sợ không chờ được cô.
Nhưng trời cao vẫn nhân từ với anh, cho nên, anh phải cảm tạ ông trời.
...
Hà An Nhiên ngủ mơ mơ màng màng, sau đó bị tiếng mưa tầm tã bên ngoài đánh thức.
Lúc cô tỉnh lại là khoảng sáu rưỡi, bên ngoài trời còn chưa sáng, hơn nữa là vì mưa nên bầu trời bên ngoài vẫn còn tối tăm.
Đêm qua phòng ngủ rất nóng nhưng đến bây giờ cũng đã lạnh, cô cảm thấy hơi lạnh, sau đó xích lại gần người đàn ông bên cạnh hơn, tìm một tư thế khiến cô thoải mái nhất trong n.g.ự.c anh.
Cô mở mắt nhìn anh, hô hấp anh đều đều, lồng n.g.ự.c phập phồng có quy luật.
Cô cũng không biết mình đã nhìn Chu Duyên Xuyên như vậy bao lâu, cho đến khi Chu Duyên Xuyên nhíu mày trong lúc ngủ, vài giây sau, anh từ từ tỉnh lại.
Ánh mắt không kịp thu hồi của cô vừa vặn bị anh bắt gặp.
“Tỉnh khi nào?”
Cô chớp mắt vài cái: “Mới một lát.”
Anh hơi nghiêng người, ôm cả người cô vào trong ngực, cánh tay cô đặt bên ngoài có hơi lạnh lẽo, anh đặt tay lên, vuốt ve sưởi ấm cho cô.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, tiếng gió gào thét như muốn tốc đi mái nhà.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi đỏ hồng, xoa đầu cô.
“Giờ còn sớm, ngủ thêm một lát nữa.”
Hà An Nhiên “vâng” một tiếng, toàn thân thả lỏng nằm trong lòng anh, sau đó nhắm hai mắt lại.
Cho đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã hơn chín giờ, bên cạnh cũng không còn bóng dáng Chu Duyên Xuyên.
Cô cho rằng anh ở bên ngoài nên xốc chăn lên, mặc một chiếc áo khoác rồi chuẩn bị ra ngoài nhìn xem, nhưng vừa xuống giường thì cô đã nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhớ, bên trên là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ của anh.
‘Anh đến công ty một chuyến, có việc gấp. Đồ ăn sáng ở trong lò vi sóng, nhớ ăn đấy. Tối anh về, ngoan.’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-64.html.]
Bên dưới là tên của anh.
Hà An Nhiên cầm tờ giấy trong tay, ý cười nơi khóe môi chẳng thể nào dấu được, cô rửa mặt xong rồi vào phòng bếp, quả nhiên là thấy đồ ăn trong lò vi sóng.
Cuối tuần, trời mưa tầm tã. Hà An Nhiên không thể mang Yoyo ra ngoài đi dạo nên đành phải để nó loanh quanh trong phòng khách.
Chơi với nó một lúc, cô mới nằm trên sô pha xem TV.
Xem được chốc lát thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn Chu Duyên Xuyên gửi đến.
‘Dậy chưa?’
‘Ừm, dậy rồi.’
Cô gửi xong, dường như là bên kia lập tức nhắn lại.
‘Ăn sáng chưa?’
‘Ăn rồi.’
‘Vậy thì tốt, giờ anh đang họp.’
‘Vậy mà anh còn không nghiêm túc họp?’
‘Anh nhớ em, không muốn họp.’
‘Ồ, vậy anh cứ nhớ đi.’
Chu Duyên Xuyên nhìn đoạn tin nhắn Hà An Nhiên gửi đến, khóe môi không khỏi cong lên.
Hà Tụng Nghị ngồi đối diện Chu Duyên Xuyên. Anh hơi cúi đầu, trong tay cầm điện thoại, vừa nhìn sang là cô đã thấy khóe môi đang cong lên của anh.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, cô biết Chu Duyên Xuyên đang nhắn tin với ai.
Hà An Nhiên đang nhắn tin với Chu Duyên Xuyên. Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, cô nhảy xuống sô pha, sau đó chạy đến bàn vẽ tranh, lấy máy tính xách tay ra, kết nối với điện thoại.
Cô gửi cho Chu Duyên Xuyên hai bức ảnh.
Lúc Chu Duyên Xuyên nhận được ảnh, ý cười nơi khóe môi càng sâu hơn.
‘Ảnh đại diện đôi?’
Một lát sau, anh mới nhận được tin nhắn của Hà An Nhiên.
‘Ừm, cứ xem là vậy đi.’
Chu Duyên Xuyên cong môi cười khẽ, anh nhanh chóng lưu hai bức ảnh lại, sau đó mở Weibo mình ra, anh nhìn ảnh đại diện Weibo, cẩn thận nghĩ lại thì đã bảy năm anh chưa đổi ảnh đại diện rồi.
Anh thay đổi anh đại diện, vừa lòng nhìn cái ảnh đại diện Weibo mới thay, nói gì thì nói, An Nhiên vẽ thật sự rất giống, rất phù hợp với khí chất của cô.
Hà An Nhiên thấy Chu Duyên Xuyên đã đặt cái ảnh vừa rồi mình gửi làm ảnh đại diện thì cũng nhanh chóng thay ảnh đại diện của mình.
Weibo Hà An Nhiên chỉ đăng tranh minh họa của cô, tuy Weibo của cô có hơn ba trăm nghìn fan, nhưng fan của cô chưa bao giờ biết người mình theo dõi đến cùng là ai, bởi vì cô chưa bao giờ đăng lên Weibo bất cứ thứ gì liên quan đến cuộc sống riêng tư của mình. Trong cảm nhận của các fan, chủ Weibo này vẫn luôn rất thần bí.