Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-08-11 20:59:25
Lượt xem: 84

Màn đêm buông xuống, mọi nhà lên đèn.

 

Hà An Nhiên đứng bên cạnh làm trợ thủ cho Chu Duyên Xuyên.

 

Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu nhìn Hà An Nhiên. Cô đang cúi đầu rửa rau cần, lông mi xinh đẹp rũ xuống tạo thành một cái bóng, rau cần xanh miết, ngón tay trắng nõn, nước chảy trong suốt.

 

Thế giới muôn vàn người, luôn sẽ có một người làm mềm đi trái tim bạn, mà Hà An Nhiên chính là người đó của Chu Duyên Xuyên.

 

“Rửa xong chưa?” Anh mở miệng hỏi cô.

 

Hà An Nhiên đưa rau cần còn nhỏ nước cho anh: “Rồi.”

 

Chu Duyên Xuyên đặt rau cần lên thớt, cắt thành đoạn, sau đó dùng d.a.o hốt chúng lại, cho vào nồi, thuần thục xào, sau đó cho thịt và đậu phụ khô cắt sợi vào xào.

 

Sau khi đồ ăn làm xong, cơm cũng đã chín, hai người cùng nhau ăn cơm tối.

 

Hà An Nhiên không biết Triệu Miễn nói buổi tuyên truyền là mấy giờ, nhưng cô nghe ra ngữ khí của Triệu Miễn rất gấp gáp, hẳn là sắp đến giờ rồi.

 

“Để em làm cho, anh mau đi đi.” Cô lấy lại bát đũa trong tay Chu Duyên Xuyên.

 

“Em lại muốn đuổi anh đi à?” Chu Duyên Xuyên nhướng mày.

 

Bàn tay đang thu dọn bát đũa của Hà An Nhiên cứng lại, cô ngại ngùng nói: “… Không phải… Không phải em sợ anh về không kịp sao?”

 

Chu Duyên Xuyên lấy lại bát đũa trong tay cô.

 

“Không sao, vé máy bay đặt lúc tám rưỡi, còn kịp.”

 

Hà An Nhiên nhìn đồng hồ quả lắc trong phòng khách theo bản năng, giờ mới bảy giờ mười phút.

 

“Vậy được.” Cô mỉm cười.

 

Chu Duyên Xuyên xoa đầu cô, sau đó cầm bát đũa vào trong phòng bếp.

 

Hà An Nhiên nhìn bóng dáng của anh, cảm thấy lần nào cũng là anh nấu cơm, anh rửa chén, cho nên có chút áy náy, vì thế cô chạy vào phòng bếp.

 

“Em giúp anh rửa nha, em bôi xà phòng, anh tráng sạch.”

 

Chu Duyên Xuyên cho nước rửa bát vào bồn, anh nhìn cô, sau đó gật đầu.

 

“Được rồi.”

 

Chu Duyên Xuyên đưa găng tay bên cạnh cho cô: “Mang găng tay vào, không tốt cho tay.”

 

Hà An Nhiên nhanh nhẹn mang găng tay vào, hai người - một người chùi xà phòng, một người rửa sạch, cô chùi anh rửa, vô cùng ăn ý.

 

“Có phải là anh cho nước rửa chén nhiều quá không, nhiều bong bóng quá.” Hà An Nhiên đưa một cái dĩa đầy dung dịch xà phòng cho anh.

 

“Hình như là rất nhiều” Chu Duyên Xuyên nhận cái đĩa, thuận tiện nhìn cô một cái, lại thấy trên trán cô dính bong bóng xà phòng.

 

Hà An Nhiên phát hiện Chu Duyên Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, bất giác cảm thấy kì lạ.

 

“Anh nhìn em như vậy làm gì?”

 

“Trên mặt em có gì đó.”

 

“Có gì?” Hà An Nhiên muốn vươn tay sờ, nhưng giơ tay lên lại thấy găng tay tràn đầy xà phòng, trong chốc lát không thể nào xuống tay.

 

Chu Duyên Xuyên rửa tay rồi lau khô.

 

“Đừng nhúc nhích.”

 

Hà An Nhiên quả nhiên đứng yên không nhúc nhích, cô nhìn Chu Duyên Xuyên đến gần mình, bàn tay cũng càng ngày càng gần mặt cô, cô bắt đầu cảm thấy hơi khó thở. Cô theo bản năng chớp mắt, sau đó rụt đầu lại.

 

Bàn tay Chu Duyên Xuyên rơi vào khoảng không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-53.html.]

 

“Sao thế?”

 

“Gần… Gần quá…”

 

Chu Duyên Xuyên không khỏi cúi đầu cười, trong mắt là sự yêu chiều không nói nên lời.

 

“Vậy mà cũng gần?” Anh trầm giọng nói.

 

Nói xong, anh đến gần cô thêm một bước, trực tiếp bức Hà An Nhiên vào góc chết.

 

“Anh… Anh…”

 

Chu Duyên Xuyên bỗng nhiên duỗi tay chế trụ gáy cô, đẩy cô về phía mình.

 

Hà An Nhiên bị kéo đến gần anh, cô hoảng hốt lập tức nhắm mắt lại.

 

Chu Duyên Xuyên dùng một tay khác lau đi bong bóng trên trán cô, lại thấy lông mi cô đang run rẩy, dịu dàng ngoan ngoãn.

 

Yết hầu anh chuyển động lên xuống, anh cúi người, đôi tay đặt trên má cô, dần dần đến gần. Anh dịu dàng chạm vào môi cô, nhẹ nhàng mút vào, như là đối đãi với một bảo vật vô giá.

 

Anh hôn quá mức dịu dàng, Hà An Nhiên không khỏi chìm đắm trong đó.

 

“Đinh đoong”.

 

Đồng hồ quả lắc trong phòng khách bất ngờ vang lên, tám giờ.

 

Hai người từ từ tách ra, Chu Duyên Xuyên trán tựa trán với cô.

 

“Tám giờ rồi, anh phải đi.”

 

“Vâng.”

 

“Chăm sóc cho mình thật tốt, có gì thì gọi điện thoại cho anh.” Chu Duyên Xuyên vươn tay vuốt tóc cô.

 

“Vâng.” Có được đáp án vừa lòng, Chu Duyên Xuyên mới buông cô ra, đi về phía cửa.

 

Hà An Nhiên cũng đi ra theo, đứng cạnh cửa nhìn anh.

 

Anh đi đến thang máy, ấn nút xuống tầng.

 

Một lát sau, anh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt thâm tình nhìn cô.

 

“An Nhiên, em biết anh đang đợi em, nhưng em đừng để anh đợi lâu quá, được không?”

 

“Đinh!"

 

Cửa thang máy mở ra, Chu Duyên Xuyên bước vào.

 

Hà An Nhiên đột nhiên muốn khóc, cô thấy cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, kẽ hở ở giữa càng ngày càng nhỏ.

 

Cho đến khi cửa thang máy sắp đóng lại hoàn toàn, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà chạy ra ngoài.

 

“Chu Duyên Xuyên!”

 

Nhưng cô vẫn đến muộn một bước, lúc cô chạy đến, cửa thang máy đã đóng lại, cô nhấn mạnh nút lên thang máy nhưng vẫn không ngăn cản được thang máy bắt đầu chạy xuống, cô cũng không biết Chu Duyên Xuyên có nghe thấy cô gọi anh không.

 

Cô xoay người chạy xuống dưới tầng, còn chưa xuống được mấy tầng thì đã nhìn thấy Chu Duyên Xuyên đang từ dưới tầng chạy lên.

 

Hai người chỉ cách nhau vài bậc thang.

 

“Anh nghe em gọi anh.” Hơi thở Chu Duyên Xuyên vẫn chưa ổn định, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

 

Bàn tay đặt trên lan can của Hà An Nhiên từ từ nắm chặt, đôi mắt dâng lên một màng sương mù.

 

“Chu Duyên Xuyên.” Giọng cô nghẹn ngào.

Loading...