Người Tình Trong Mộng - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-08-11 17:02:58
Lượt xem: 89
“Lần sau không được nói một nửa giấu một nửa.” Chu Duyên Xuyên trịnh trọng nói.
Hà An Nhiên lén mím môi cười, cô đến bên cạnh anh, hỏi: “Vừa… Vừa rồi, không phải anh ghen chứ?”
Vốn cô còn cho rằng sẽ chặn họng được Chu Duyên Xuyên, ai ngờ ý cười trên mặt anh lại từ từ gia tăng.
“Ừ, em biết thì tốt, sau này đừng nói mấy câu khiến anh hiểu lầm nữa.” Trên mặt anh mang theo nụ cười, vươn tay xoa đầu cô.
Hà An Nhiên: “…”
Ban đầu cô còn muốn trêu chọc Chu Duyên Xuyên, kết quả lại bị anh đùa giỡn, đến cuối cùng cô mới là người đỏ mặt.
“Đi siêu thị một chuyến đi.” Đến trước tiểu khu, Chu Duyên Xuyên nói với cô. Lúc sáng khi làm cơm, anh phát hiện trong tủ lạnh không còn thức ăn.
“Vâng.”
Chu Duyên Xuyên đẩy xe, Hà An Nhiên đi bên cạnh anh, hai người đứng trước khu thực phẩm tươi sống.
“Em muốn ăn gì?” Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu hỏi.
“Thịt.”
“Thịt gì?”
“Cứ thịt là được.”
Chu Duyên Xuyên không khỏi bật cười, anh cảm thấy Hà An Nhiên cố ý.
Hai người mua một ít thịt, còn có rau dưa.
Mua thức ăn xong, Hà An Nhiên lại kéo anh đến khu trái cây.
Lúc Hà An Nhiên chọn trái cây, Chu Duyên Xuyên đứng cách cô không xa.
Chu Duyên Xuyên nhìn cô, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chờ Hà An Nhiên chọn trái cây xong, hai người mới cùng đi tính tiền.
Lúc xếp hàng, Hà An Nhiên đứng sát bên cạnh Chu Duyên Xuyên, vốn đang rất yên lặng, nhưng phía sau hai người họ không biết từ khi nào xuất hiện hai nữ sinh, hai nữ sinh vẫn luôn nói chuyện.
“Mau nhìn đi, đẹp trai c.h.ế.t mất!”
“Đẹp trai quá, Chu Duyên Xuyên đẹp trai muốn chết, thích quá đi.”
“Ai nói không phải đâu, đẹp trai, tính tình lại tốt, lúc cười rộ lên nhìn ấm áp muốn chết, chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy là mình đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”
Hai người ở sau không ngừng xoay xung quanh đề tài Chu Duyên Xuyên.
Điều này khiến cho Chu Duyên Xuyên đứng trước các cô ấy cảm thấy áp lực hơi lớn.
Hà An Nhiên yên lặng quay đầu nhìn hai nữ sinh phía sau, các cô ấy còn đang mặc đồng phục, có vẻ là học sinh. Nữ sinh cầm điện thoại thấy Hà An Nhiên nhìn mình liền hỏi.
“Chị gái, chị cũng thích Chu Duyên Xuyên à?” Trình độ nhiệt tình kia không thua gì fan cuồng.
Hà An Nhiên rối rắm, một bên là fan của Chu Duyên Xuyên, một bên là Chu Duyên Xuyên đang ở ngay đây, bảo cô phải trả lời thế nào?
“Chị gái, chị không thích à?” Nữ sinh hỏi tiếp, nhưng giọng lại không ấm áp như vừa nãy. Vừa dứt lời, nữ sinh đẩy xe mua hàng cũng lập tức ngẩng đầu nhìn cô, Hà An sững người, vẻ mặt của nữ sinh này thật… đáng sợ.
“Thích… Thích chứ…” Hà An Nhiên ngại ngùng cười.
Nói xong cô lập tức quay đầu, không hề trả lời hai cô bé đó nữa, cô phát hiện bả vai Chu Duyên Xuyên run run, cô nhìn anh theo bản năng, lại thấy mặt anh đầy ý cười, rõ ràng là đang nín cười.
Mặt Hà An Nhiên tối lại, vừa thẹn vừa giận, cô hung hăng liếc xéo anh một cái, sau đó im lặng bước thêm một bước.
Chu Duyên Xuyên cũng nhanh chóng tiến lên một bước, nhưng môi cô đang mím chặt, hiển nhiên là không muốn để ý đến anh.
“Aiz, người phía trước đi rồi, cậu đi lên đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-52.html.]
“Biết rồi mà.”
Nữ sinh đang chôn mặt vào điện thoại bước thêm một bước lớn, không ngờ đầu lại vô ý đụng vào người phía trước.
Chu Duyên Xuyên chỉ cảm thấy lưng bị người ta đụng phải, tuy rằng không đau, nhưng vẫn có cảm giác.
“Ôi… xin lỗi anh…” Nữ sinh nhanh chóng xin lỗi.
“Không sao.” Chu Duyên Xuyên không quay đầu lại, trầm giọng nói.
“Giọng nói này…”
Nữ sinh nhỏ giọng nói thầm, lại làm hai người phía trước bắt đầu căng thẳng.
“Quá quyến rũ đi.”
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, lại không biết nói gì cho phải.
“Này, cậu muốn bị đánh à, không thấy chị gái này là bạn gái người ta sao?” Nữ sinh đẩy xe mua sắm hạ giọng nói.
Hà An Nhiên bất đắc dĩ, cô không phải bạn gái anh… Nhưng bây giờ cô không thể quay đầu giải thích với hai cô bé đó…
...
Ra khỏi siêu thị, Chu Duyên Xuyên không nhịn được nữa, không phúc hậu bật cười.
Hà An Nhiên xấu hổ không muốn để ý đến anh, liền tăng nhanh tốc độ.
Chu Duyên Xuyên đuổi theo, bàn tay không phải cầm túi liền nắm lấy tay cô.
“Giận à?”
Hà An Nhiên muốn hất tay anh ra nhưng lại không thành công.
“Không.” Cô mặt không biểu tình nói.
“Thật không?”
“Thật.”
Lúc Chu Duyên Xuyên chuẩn bị mở miệng lần nữa, điện thoại của Hà An Nhiên vang lên.
“Alo? Anh Triệu?”
Nghe thấy Hà An Nhiên gọi một tiếng anh Triệu, Chu Duyên Xuyên nhìn về phía cô, Hà An Nhiên đưa điện thoại cho anh.
“Tìm anh.”
“Alo?”
“Alo, Duyên Xuyên, khi nào cậu mới về?”
“Sao thế?”
“Cậu quên tối nay cậu còn có phải tham gia tuyên truyền sao?”
Giọng Triệu Miễn rất lớn, cho nên Hà An Nhiên đứng bên cạnh Chu Duyên Xuyên vẫn nghe được rõ ràng, cô ngẩng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên.
“Ừ, em biết rồi, cúp máy đây.” Nói xong, anh cúp điện thoại.
“Có việc thì anh cứ về trước đi.” Hà An Nhiên nói.
Chu Duyên Xuyên nhìn cô: “Chúng ta cứ lên trước đã.”
Sau khi lên tầng, Chu Duyên Xuyên cũng không vội vàng rời đi mà vào phòng bếp bắt đầu rửa rau nấu cơm.
“Anh không về à?” Hà An Nhiên đứng trước cửa phòng bếp hỏi.
“Cơm nước xong rồi đi.”