Người Tình Trong Mộng - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-08-10 17:29:09
Lượt xem: 98
Lúc Chu Duyên Xuyên chạy đến Chiết Giang đã là rạng sáng hơn một giờ.
Hai người cách nhau một khoảng cách rất dài. Chu Duyên Xuyên nhìn thấy Hà An Nhiên ngồi trong hành lang nhỏ yên tĩnh tối tăm của bệnh viện, đôi tay đặt trên đầu gối, hai tay nắm chặt với nhau, những nơi bị nắm đã trắng bệch, cả người cô không kiềm chế được mà run rẩy, không biết là lạnh hay là sợ.
Anh không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đi qua chỗ cô.
“An Nhiên.” Chu Duyên Xuyên ngồi xổm trước mặt Hà An Nhiên, đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Đôi mắt rời rạc của Hà An Nhiên lúc này mới có tiêu cự.
“Chu Duyên Xuyên…” Hà An Nhiên nhìn anh, nước mắt đã kìm nén rất lâu chợt rơi xuống.
Chu Duyên Xuyên không giấu được sự đau lòng, anh vươn tay ôm chặt Hà An Nhiên vào lòng.
“Ừ.” Cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt cô, anh cảm nhận rất rõ ràng cơ thể cô đang run rẩy.
Hà An Nhiên tựa đầu vào n.g.ự.c anh, không hề nói gì, như người c.h.ế.t đuối vớ được một khúc gỗ nổi cứu mạng. Cô vùi đầu vào n.g.ự.c anh, tay nắm chặt áo anh.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Sau khi cúp điện thoại, ngay cả chào tạm biệt anh cũng không kịp nói, chỉ gửi một tin nhắn cho Triệu Miễn rồi chạy đến đây. Thời gian ngồi trên máy bay, anh cũng không biết mình đã vượt qua như thế nào, trong lòng phải chịu bao nhiêu dày vò. Chỉ cần nghĩ đến tiếng khóc bị đè nén trong điện thoại của cô, trái tim anh như bị ai dày xéo, đau đớn khiến anh không chịu đựng nổi.
Thường Tâm Như nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, lại nhìn thấy Hà An Nhiên yếu ớt chôn mặt vào n.g.ự.c anh ta thì vô cùng khiếp sợ, nhưng khiếp sợ xong thì trong lòng cũng hiểu ra. Trong suy nghĩ của bà, cô bé An Nhiên này luôn bình thản, lễ độ, chưa bao giờ chủ động tiếp cận ai, đối với người nào cũng một phần quen, chín phần xa cách. Ngay cả con trai nhà mình ở bên cạnh cô bé rất nhiều năm nhưng bà cũng chưa từng thấy hai đứa nó có hành động thân mật nào.
Tục ngữ nói, hiểu con không ai bằng mẹ, tâm tư của thằng nhóc nhà bà người khác nhìn không ra, bà làm mẹ còn không nhìn thấy sao? Vốn bà còn cho rằng thằng nhóc nhà bà và An Nhiên nhất định sẽ thành đôi, nhưng hôm nay thoạt nhìn... không dễ nha.
Người đàn ông trước mặt phong độ hiên ngang, tướng mạo không tầm thường, quanh thân tản ra mị lực của người đàn ông trưởng thành, thoạt nhìn thận trọng lại có thể gánh vác tất cả.
Lúc anh ta nhìn An Nhiên, trong mắt là sự thương tiếc cùng yêu thương, thời gian này mà có thể chạy tới đủ để chứng minh tầm quan trọng của An Nhiên trong lòng anh ta, còn thái độ của An Nhiên đối với anh ta, chuyện này càng không cần phải nói.
Xem ra lần này thằng nhóc nhà bà đã gặp một đối thủ mạnh.
...
Mấy người họ không biết đã đợi ngoài cửa bao lâu, cho đến khi nghe được tiếng đèn đỏ “phụt” tắt ở cửa phòng cấp cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-47.html.]
Hà An Nhiên gần như là theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu ra khỏi n.g.ự.c Chu Duyên Xuyên, thấy bác sĩ đi ra thì nhanh chóng chạy đến.
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?”
Bác sĩ kéo khẩu trang trên mặt xuống, nói lời an ủi: “Không cần quá lo lắng, đã ổn định rồi, một lát nữa sẽ chuyển sang phòng bệnh bình thường, nhưng đừng quấy rầy người bệnh, bây giờ cả cơ thể và thần kinh của người bệnh đều rất suy yếu, cần phải để bà ấy nghỉ ngơi đã.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn.” Nghe thấy những lời bác sĩ nói, nước mắt của Hà An Nhiên rất vất vả mới ngừng lại lần nữa rơi xuống.
Trái tim lơ lửng giữa không trung mấy tiếng giờ mới buông xuống, đến bây giờ cô mới thực sự cảm thấy trái tim này thuộc về mình.
Bác sĩ vừa rời đi, Thẩm Bội Tuệ liền được nhân viên y tế từ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Trên đầu bà quấn băng màu trắng, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, bà vẫn còn chưa tỉnh, đang ngủ say.
Sau khi chuyển tới phòng bệnh bình thường, Hà An Nhiên canh giữ bên cạnh Thẩm Bội Tuệ, một tấc cũng không rời. Trên thế giới này, chỉ sợ không một ai biết vừa rồi cô đã sợ đến mức nào, sợ đến mức toàn bộ lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Cô không dám tưởng tượng nếu Thẩm Bội Tuệ có chuyện gì không hay xảy ra, cô sẽ thế nào.
Hà An Nhiên trông coi Thẩm Bội Tuệ, Chu Duyên Xuyên lại trông coi Hà An Nhiên.
Thường Tâm Như cầm một bình nước nóng về.
“An Nhiên, giờ cũng không còn sớm nữa, hôm nay con cứ về trước đi.” Thường Tâm Như vỗ vai Hà An Nhiên.
Chắc là giờ cô cũng không biết trông mình tiều tụy như thế nào, thoạt nhìn còn tiều tụy hơn so với Thẩm Bội Tuệ đang nằm trên giường bệnh.
“Cô Thường…”
“Đừng nói cái gì mà không mệt với cô, không buồn ngủ các thứ, con lấy gương xem con bây giờ đi, đã tiều tụy thành cái dạng gì rồi.” Thường Tâm Như trực tiếp chen ngang lời cô.
“Cô Thường, con muốn ở đây với…”
“Giờ bà ấy còn chưa tỉnh, con ở đây cũng không có ích gì, ở đây có cô là được rồi. Hơn nữa con không mệt không buồn ngủ, vậy cậu ấy thì sao?” Thường Tâm Như chỉ Chu Duyên Xuyên đang ngồi bên cạnh.
Vừa rồi không nhìn kỹ, giờ vừa thấy, bà cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Hà An Nhiên nhìn Chu Duyên Xuyên, viền mắt Chu Duyên Xuyên đã thâm đen, cô nhớ gần đây công việc đóng phim của anh rất bận rộn, muốn cự tuyệt cũng nói không nên lời.
Lúc này Chu Duyên Xuyên cũng đứng dậy khỏi ghế, anh đi đến bên cạnh Hà An Nhiên.