Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 31

Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:05:42
Lượt xem: 114

Cuối tuần, Hà An Nhiên nằm trên sô pha xem TV, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên khiến đùi cô tê rần, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra.

 

Điện thoại mới vừa thông, đầu kia liền truyền đến giọng của Triệu Ức Từ.

 

“An Nhiên, ở nhà à?”

 

“Vâng ạ, sao vậy cô Triệu?”

 

“Vậy về nhà ăn cơm đi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu.”

 

Tết Nguyên Tiêu?

 

Hà An Nhiên không kịp phản ứng lại trong chốc lát.

 

“Con một mình ở Bắc Kinh, chắc là chưa từng ăn tết Nguyên Tiêu phải không?” Đầu kia lại lần nữa truyền đến giọng của Triệu Ức Từ.

 

Triệu Ức Từ nói không sai, mấy năm nay Tết là gì cô cũng quên mất. Thẩm Bội Tuệ đi khắp nơi quanh năm suốt tháng, rất ít khi có thời gian ở bên cô, cô và mẹ ngoại trừ lễ Trừ Tịch thì những ngày lễ khác đều bỏ đi.

 

...

Chu gia.

 

Hà An Nhiên và Triệu Ức Từ ở trong phòng bếp làm bánh trôi.

 

Cô và bà làm bánh trôi bảy màu.

 

“Cô còn nhớ lúc các con còn nhỏ thích nhất là ăn bánh trôi bảy màu do cô làm.” Triệu Ức Từ vừa xoa cục bột vừa cảm khái với Hà An Nhiên.

 

Đương nhiên Hà An Nhiên nhớ rõ, cô thích ăn bánh trôi vị cà chua, Chu Duyên Xuyên thích ăn bánh trôi vị xoài, lần nào hai người họ cũng chỉ vớt hai loại này ra ăn.

 

Nghĩ đến chuyện trước kia, Hà An Nhiên nhoẻn miệng cười.

 

“Cô Triệu, cô nói vậy con càng muốn ăn, đã bảy năm con không ăn bánh trôi cô làm rồi.”

 

“Aiz, đều do mẹ con. Người phụ nữ nhẫn tâm đó, cũng không biết làm sao mà bà ấy có thể nuôi con lớn như vậy, chắc là con chịu khổ rất nhiều phải không?”

 

“Cô Triệu, không có đáng thương như cô nói đâu ạ.”

 

Triệu Ức Từ “xì” một tiếng. Đức hạnh của Thẩm Bội Tuệ bà còn không biết sao? Chính mình còn chưa tự chăm sóc được, nói gì đến chăm sóc An Nhiên, đúng là không có lương tâm, nói đi là đi, coi nhà bà như khách sạn sao?

 

Không tim không phổi!

 

Nhớ đến chuyện này, trong lòng bà lại tức giận.

 

Sau khi nặn bánh trôi xong thì bắt đầu luộc chín.

 

Hà An Nhiên chủ động lau sạch bàn ăn, sau đó mang bát đũa sạch sẽ lên.

 

“Cô Triệu, lát nữa chú Chu có về ăn cơm không?” Hà An Nhiên đứng ngoài phòng khách hỏi.

 

“Sáng hôm nay lúc đi làm cô đã dặn là phải về ăn, để lát nữa cô gọi điện thoại hỏi lại xem thế nào.”

 

“Vâng.”

 

Vài phút sau, toàn bộ bánh trôi đã bắt đầu nở ra, bà vớt bánh trôi đặt trên một cái dĩa.

 

“Con xem, ngôi nhà lớn như vậy chỉ có hai người chúng ta. Chú Chu của con thì cả ngày bận rộn làm ăn xã giao, đã hơn năm mươi tuổi rồi còn cảm thấy mình trẻ lắm. Còn Duyên Xuyên, quanh năm suốt tháng đều ở đoàn làm phim, nào có thời gian về nhà, trời lạnh như vậy, cũng không biết nó ở đoàn phim có thể ăn được một miếng bánh trôi ấm áp nào không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-31.html.]

 

Động tác kéo ghế của Hà An Nhiên dừng lại. Mấy ngày nay cô không liên hệ với anh, nhưng thông qua Tống Trân, cô vẫn biết không ít tin tức của anh.

 

Giờ này chắc anh còn đang đóng phim, lúc đóng phim mặc trang phục diễn mỏng như vậy, chắc là rất lạnh đi?

 

“An Nhiên, con đang nghĩ gì mà nhập thần quá vậy?” Triệu Ức Từ bưng bánh trôi ra thì thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Hà An Nhiên.

 

“Không có gì ạ.” Cô lắc đầu, sau đó nhanh chóng kéo ghế ra.

 

Triệu Ức Từ đặt bánh trôi xuống, nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi.

 

“An Nhiên, cô đi gọi điện thoại cho chú Chu của con.”

 

Triệu Ức Từ vừa nói, điện thoại liền vang lên, bà cúi đầu nhìn.

 

“Là điện thoại chú Chu của con.”

 

Hà An Nhiên nói: “Nhanh nghe, nhanh nghe đi ạ.”

 

Triệu Ức Từ cười tiếp điện thoại: “Alo, đến đâu rồi?”

 

Hà An Nhiên không biết đầu kia Chu Lễ Kiến nói gì đó, nhưng cô thấy rất rõ ràng khóe môi đang mỉm cười của Triệu Ức Từ từ từ hạ xuống.

 

“Ừ, tôi biết rồi, cứ như vậy đi. Hôm nay là tết, ông cũng không thể không ăn bánh trôi được, tôi đưa qua cho ông.”

 

“Ừ, biết rồi, được được được, như ông yêu cầu, mang theo vị khoai môn nhiều một chút.”

 

Một lát sau, Triệu Ức Từ bất đắc dĩ cúp điện thoại.

 

“Cô Triệu, chú Chu không về ăn à?”

 

“Ừ, tối hôm nay ông ấy phải tăng ca, bận không nghỉ được, người này suốt ngày bận rộn làm việc, cũng không biết chăm sóc chính mình.” Nói đến đây, tuy trong miệng Triệu Ức Từ oán trách nhưng cũng khó nén được đau lòng.

 

Hà An Nhiên vẫn luôn rất hâm mộ tình cảm giữa Triệu Ức Từ và Chu Lễ Kiến, mười mấy năm vẫn ân ái như ngày đầu, tuy rằng có khi ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất để ý.

 

“An Nhiên, ngồi đi, chúng ta ăn trước.”

 

Triệu Ức Từ đang chuẩn bị ngồi xuống, lại bị Hà An Nhiên ngăn lại.

 

“Cô Triệu, cô cứ đem bánh trôi cho chú Chu trước đi. Trời lạnh bánh trôi để lâu thì không ăn được nữa, với lại chắc là chú Chu cũng đang chờ cô đấy.”

 

“Vậy còn con?”

 

“Con? Con không sao đâu ạ, cô không cần lo lắng cho con.” Hà An Nhiên lắc tay với bà, ý bảo mình không sao.

 

Triệu Ức Từ vốn đã không yên tâm, trong lòng không buông được Chu Lễ Kiến, bị Hà An Nhiên khuyên như vậy liền đồng ý. Bà mang cặp lồng giữ ấm trong bếp ra, lấy bánh trôi vị khoai môn mà Chu Lễ Kiến thích nhất.

 

“An Nhiên, ăn xong thì con lên tầng nghỉ ngơi đi, đừng đi vội, con dứt khoát dọn về đây ở cũng được.”

 

Hà An Nhiên cười: “Cô Triệu.”

 

“Sao chứ, đây vốn là nhà của con, con dọn về thì có gì là không đúng?”

 

Hà An Nhiên bất đắc dĩ, cô giúp Triệu Ức Từ đậy nắp cặp lồng giữ ấm lại.

 

“Cô Triệu, cô đi nhanh đi, nếu không chú Chu cũng đợi dài cổ.”

Loading...