Người Tình Trong Mộng - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-24 17:18:10
Lượt xem: 127
Hà An Nhiên vẫn luôn cưỡng ép mình không xem hai người họ, cũng chỉ là đóng phim mà thôi. Tuy nhiên cưỡng ép như vậy nhưng cô vẫn không thể khống chế được chính mình. Lúc cô nhìn thấy một màn trong đình, thiếu chút nữa là ném luôn cuốn vở trên tay.
“Hai… Hai người họ đang làm gì?” Hà An Nhiên lắp bắp hỏi Tề Nghiễm Ninh.
Tề Nghiễm Ninh đang chơi Angry Birds, dùng dư quang nhìn lướt qua. Chu Duyên Xuyên đưa lưng về phía hai người họ, Hà Tụng Nghị dựa vào lòng anh, một người ngẩng đầu một người cúi đầu, có vẻ như là đang hôn môi.
Tề Nghiễm Ninh không có biểu tình gì lớn, bọn họ làm diễn viên, chuyện này đã sớm rất quen thuộc. Hơn nữa vì quen thuộc cho nên hôn môi đối với bọn họ chẳng qua là hai miếng thịt chạm vào nhau một chút, không có bao nhiêu cảm giác.
“Hôn môi, hôm nay hai người họ diễn cảnh hôn.”
“Diễn… diễn cảnh hôn?” Hà An Nhiên ngây ngẩn cả người.
Diễn cảnh hôn chính là hôn môi, tưởng tượng đến cảnh Chu Duyên Xuyên phải dùng môi hôn Hà Tụng Nghị, Hà An Nhiên lập tức đau lòng không nói nên lời. Cảm giác đó bắt đầu lan tràn ra, chóp mũi cũng đau đớn, cô “bụp” một cái buông bút.
Tề Nghiễm Ninh bị Hà An Nhiên làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu hỏi: “Em gái An Nhiên, em sao thế?”
Hà An Nhiên biết hành động của mình có hơi quá khích.
“Không có gì, đề toán này khó quá.”
Tề Nghiễm Ninh: “… Anh chỉ em nha.”
“Không cần.” Nói xong, cô lại một lần nữa cầm bút, vùi đầu.
...
Hà Tụng Nghị nhìn Chu Duyên Xuyên gần trong gang tấc, rõ ràng là cô đã được anh ôm vào lòng, quanh hơi thở đều là mùi hương thoang thoảng trên người anh. Cô không khỏi căng thẳng nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng lúc được anh hôn sẽ có cảm giác như thế nào.
Chu Duyên Xuyên nhìn Hà Tụng Nghị hơi ngẩng đầu, không thể không thừa nhận cô ấy rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo không còn gì để nói. Nhưng không biết vì sao, khi môi anh chỉ còn cách môi cô ấy vài centimet, anh lại không hôn được.
Dường như tất cả mọi người đều đang đợi Chu Duyên Xuyên hôn, nhưng Chu Duyên Xuyên lại ôm Hà Tụng Nghị qua mấy chục giây vẫn không có động tĩnh, Hà Tụng Nghị cũng cảm giác được, từ từ mở mắt ra.
“Cut!” Triệu Bản Giang cầm loa hô lớn, Chu Duyên Xuyên gần như lập tức buông Hà Tụng Nghị ra.
“Duyên Xuyên, trạng thái của cậu không đúng.” Triệu Bản Giang nhìn Chu Duyên Xuyên mặc đồ cổ trang đứng ở kia, khí chất cường đại khiến ông không nói nổi một câu quở trách. Tuổi nhỏ mà đã có khí chất chèn ép như vậy, đúng là ánh mắt nhìn người của ông không sai, nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Xin lỗi đạo diễn Triệu, tôi còn chưa chuẩn bị tốt, chúng ta làm lại một lần nữa đi.” Chu Duyên Xuyên nhìn vị trí của máy quay phim xung quanh, thái độ đúng mực nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-17.html.]
Anh đã nói vậy rồi, Triệu Bản Giang cũng không tiện nói gì nữa, người ta vốn là diễn viên do ông mời đến. Ông dặn dò nhân viên công tác, bắt đầu một lần nữa.
“Tất cả chuẩn bị, action!”
Chu Duyên Xuyên ôm Hà Tụng Nghị dịch qua một góc khác, vốn là ôm eo Hà Tụng Nghị thì nay anh tự tiện đổi thành đỡ gáy, ống tay áo to rộng buông xuống, vừa lúc che được từ phần mũi của Hà Tụng Nghị trở xuống, anh từ từ đến gần.
Hà Tụng Nghị cảm nhận được hơi thở thanh mát nhè nhẹ của anh, theo bản năng nhắm mắt lại, cô bỗng nhiên cảm giác được trên môi truyền đến một xúc cảm ấm áp, nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Đặt trên môi cô không phải môi của anh, mà là ngón tay của anh. Anh dùng tay áo để che đậy, đưa ngón tay ngăn cách giữa hai người.
Cô mở mắt ra, đập vào là đôi mắt thâm thúy ôn nhu của anh, giống như là hôn rất thâm tình, nhưng cô lại rất rõ ràng, căn bản anh không đụng đến mình.
Chu Duyên Xuyên thấy cô nhìn mình, bất giác siết chặt gáy cô hơn. Hà Tụng Nghị hiểu ý của anh, cô nhắm mắt lại, phối hợp với anh.
“Cut!” Vài giây qua đi, Triệu Bản Giang vừa lòng hô lớn: “Không tồi, biểu tình rất đúng, cảnh tiếp theo.”
Chu Duyên Xuyên buông Hà Tụng Nghị ra, “Cảm ơn đạo diễn.” Nói xong, anh liền đi đến lều nghỉ ngơi.
Hà Tụng Nghị dường như còn chưa phản ứng lại, cô nhìn theo bóng dáng Chu Duyên Xuyên, ánh mắt hơi ảm đạm lại, nhưng cũng mau chóng khôi phục bình thường.
Sau khi hai diễn viên chính rời khỏi, nhân viên công tác bên cạnh Triệu Bản Giang nhẹ giọng nói: “Đạo diễn Triệu, cảnh hôn vừa rồi…”
“Tá vị [1], tôi biết. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, lúc đang quay tôi đã chú ý thấy cậu ta quan sát vị trí của máy quay phim, tự mình điều chỉnh góc quay.”
[1] Tá vị: khi kịch bản cần có cảnh hôn, nhưng đạo diễn lại quan tâm đến suy nghĩ của diễn viên, nếu diễn viên không muốn diễn thật thì có thể chọn tá vị. Tá vị là chỉ cần nam và nữ diễn viên đưa mặt lại gần nhau, lợi dụng góc quay để có thể nhìn thấy như hai người đang hôn, nhưng thực chất là hai người không chạm vào nhau. Tuy nhiên vẫn có rất nhiều kịch bản yêu cầu cảnh hôn thật.
“Vậy sao lúc đó ngài không kêu cut luôn?” Nhân viên công tác khó hiểu, vì sao đạo diễn lại cho phép cậu ta tự tiện dùng tá vị.
Triệu Bản Giang trừng mắt với anh ta: “Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy kỹ thuật diễn trong mắt cậu ta sao? Hôn tá vị lại giống như hôn thật vậy, hơn nữa còn có thể trấn an nữ diễn viên phối hợp diễn cùng cậu ta, chỉ cần có thể diễn cảnh này hoàn mỹ như vậy, cậu ta muốn tá vị cũng đâu có sao.”
...
Chu Duyên Xuyên đi đến lều nghỉ ngơi. Anh nhìn Hà An Nhiên đang đưa lưng về phía mình làm bài tập, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh rút một tờ giấy ướt trên bàn, vừa lau ngón tay vừa hỏi cô: “Sao thế?”
Hà An Nhiên không nói chuyện.
Chu Duyên Xuyên nhìn một đống sách vở trên bàn, anh nhìn thoáng qua, tất cả đều là đề toán học. Anh không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ là không làm được đề toán?