Người Tình Trong Mộng - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-23 01:21:12
Lượt xem: 141
“Chuyện là… anh Chu… hay là anh về nhà ăn nhé…”
“Chu Duyên Xuyên.” Anh đột nhiên nói tên của mình.
“Sao?”
“Em học thói khách khí như vậy từ khi nào?”
Hà An Nhiên im lặng ngẩn ra.
“Cứ giống trước kia thôi. Chu Duyên Xuyên, Duyên Xuyên, tự em chọn.” Chu Duyên Xuyên nói, người đã tự giác đi đến bên cạnh Hà An Nhiên, mở cửa tủ lạnh ra.
“Đừng mở ra…” Đáng tiếc cô vẫn chậm nửa nhịp. Cô vừa dứt lời, Chu Duyên Xuyên đã mở cửa tủ lạnh ra, mà nửa trái sầu riêng kia cũng xuất hiện trần trụi trước mắt anh. Lập tức một mùi sầu lan tỏa ra cả phòng bếp.
“Chu…”
“Em vì nửa trái sầu riêng này mà muốn đuổi anh đi?” Anh vươn tay lấy nửa trái sầu riêng ra, nhướng mày hỏi cô.
Chuyện… chuyện này… không đúng rồi, không phải anh ghét sầu riêng nhất sao, ngay cả chạm cũng không chạm vào, giờ sao lại… Hơn nữa, vẻ mặt tủi thân này của anh là có ý gì? Người luôn suy nghĩ rõ ràng như Hà An Nhiên cũng ngây ngốc.
Chu Duyên Xuyên đặt nửa trái sầu riêng lên bàn thủy tinh bên cạnh, anh xoay người nhìn tủ lạnh, trong tủ lạnh đồ ăn gì cũng có, xem ra cô sống một mình cũng rất dễ chịu.
“Tạp dề đâu?”
Đầu óc Hà An Nhiên vẫn còn chưa rõ ràng nhưng vẫn trả lời theo bản năng: “Ngăn kéo thứ hai bên tay phải.”
Chu Duyên Xuyên thấy vẻ mặt mờ mịt của cô thì bật cười: “Đi ra ngoài đi.”
Hà An Nhiên thật sự cứ như vậy ra ngoài. Chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã thấy người đàn ông kia đang mặc tạp dề của cô, đứng ở trong phòng bếp nhỏ hẹp tràn đầy mùi sầu riêng, vì cô mà bận rộn.
Anh thuần thục vo gạo nấu cơm, cảnh tượng như vậy, so với cảnh tượng bảy năm trước khi còn ở cùng nhau hoàn toàn y hệt, muốn nói chỗ nào không giống nhau, vậy thì chỉ có tấm lưng gầy gò của cậu thiếu niên bảy năm trước bây giờ đã rắn chắc, dày rộng hơn.
Hà An Nhiên đột nhiên cảm thấy mũi mình đau đớn, hốc mắt cũng nóng lên. Anh đưa lưng về phía cô, cho nên không thể nhìn thấy tia sáng nhỏ vụn trong mắt cô.
Chu Duyên Xuyên làm hai món chay một món mặn đơn giản.
“Đừng có sững người nữa, lại đây bưng thức ăn.” Chu Duyên Xuyên đang đánh trứng gà, anh đưa lưng về phía Hà An Nhiên, nói.
Hà An Nhiên nào dám tiếp tục sững người, cô chạy vào bưng thức ăn, thuận tiện dọn bát đũa, ghế cũng đã kéo ra.
Cô chuẩn bị xong thì canh cà chua trứng của Chu Duyên Xuyên cũng đã xong, anh bưng canh ra, thuận tiện đóng cửa phòng bếp lại.
Chu Duyên Xuyên đặt canh lên bàn, cô nhanh chóng xới cơm cho anh.
Hà An Nhiên gấp gáp vươn đũa đến đĩa gà xào cay [1], cô đã thèm nhỏ dãi rất lâu rồi. Vẫn là hương vị trước kia, một chút cũng không thay đổi. Có thể là thật sự đói bụng nên bữa cơm này, hai người rất yên ắng, im lặng ăn cơm trong chén mình. Ăn cơm xong, Chu Duyên Xuyên đứng dậy thu dọn chén đũa, Hà An Nhiên nào dám ngồi tiếp.
“Để em để em.”
Người ta đến nhà mình ăn cơm, không chỉ có cơm người ta làm, chẳng lẽ bát còn để người ta rửa sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-14.html.]
“Không cần, để anh, bẩn.”
Bàn tay đang thu dọn chén bát của Hà An Nhiên dừng lại, cô nhìn anh.
Chu Duyên Xuyên lấy bát trong tay cô: “Nghỉ ngơi một lát đi, đợi anh một chút là được.”
Chu Duyên Xuyên bỏ bát vào bồn rửa, còn cố tình xem Hà An Nhiên đang ngồi trên sô pha, thấy cô quả thực ngoan ngoãn ngồi đó. Anh thu hồi ánh mắt, sau đó tầm mắt dừng trên nửa trái sầu riêng kia, anh chau mày mang bao tay, cất sầu riêng vào tủ lạnh, đóng lại, rồi mở cửa sổ trước bồn rửa.
Không khí lưu thông vài phút, đôi mày đang nhíu lại của anh mới từ từ dãn ra.
...
Rửa bát xong, Chu Duyên Xuyên lau khô tay rồi ra khỏi bếp, Hà An Nhiên đang ngồi trên sô pha lập tức đứng lên.
Trong chốc lát, không khí trong phòng khách trở nên gượng gạo.
Hà An Nhiên không biết nên nói gì mới tốt, trước kia cô và anh không có gì giấu nhau, nhưng bây giờ lại không có chuyện gì để nói, dù sao cũng đã xa nhau bảy năm, con người cũng đã thay đổi.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã là chín rưỡi.
“Ừm… chín rưỡi rồi.”
Đương nhiên Chu Duyên Xuyên cũng hiểu ý của cô.
“Ừ, anh đi trước đây, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
Chu Duyên Xuyên khẳng định, anh vừa nói những lời này, Hà An Nhiên đã lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh gật đầu, sau đó xoay người đi ra cửa, duỗi tay mở cửa ra, nhưng khi bàn tay chạm đến tay nắm cửa, anh đột nhiên đổi ý, nhanh chóng tắt công tắc bên cạnh cửa đi.
Cả căn nhà rơi vào bóng tối không hề báo trước.
Hà An Nhiên hoảng hốt.
“Chu Duyên Xuyên, anh làm gì thế?” Cô buột miệng thốt ra tên của anh.
Cô vươn tay vội vàng muốn bật công tắc trên trường, nhưng tay vừa chạm vào tường thì một bàn tay to lớn ấm áp khác đã phủ lên, cầm tay cô lại.
Trái tim Hà An Nhiên lập tức căng chặt như tên đã lên cung, đầu óc trống rỗng. Cô cảm giác rất rõ ràng tiếng hít thở ấm áp của anh sau lưng mình, nhẹ nhàng phả vào cổ cô.
“Hà An Nhiên.”
Trong bóng tối, cô nghe thấy anh đứng sau lưng gọi tên mình.
“…Vâng.”
Hà An Nhiên còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm giác được anh nắm bả vai cô, xoay cô lại đè lên tường, mạnh mẽ vây cô lại, cô trợn mắt hoảng hốt.
“Bảy năm nay, có từng nhớ đến anh không?”