Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-22 22:45:02
Lượt xem: 163

Từ phòng làm việc đến tiểu khu Hà An Nhiên ở không xa, lái xe chỉ vài phút là đến.

 

Chu Duyên Xuyên dừng xe trước cửa tiểu khu.

 

“Em vào hành lang chờ anh đi.”

 

Hà An Nhiên khó hiểu nhìn anh, nhưng cũng mau chóng phản ứng lại, cô mở cửa xuống xe.

 

Chắc là sợ bị paparazzi chụp được.

 

Chu Duyên Xuyên ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng mơ hồ trong hành lang, đôi mắt thâm trầm.

 

Ngồi yên vài phút, anh cố tình nhìn xung quanh, xác định không có paparazzi mới xuống xuống xe.

 

Anh mang khẩu trang, lợi dụng bóng đêm, chạy vài bước là đến hành lang.

 

“Đi thôi.”

 

“Vâng.”

 

Hai người một trước một sau lên cầu thang. Đi đến tầng hai, Chu Duyên Xuyên vươn tay sờ công tắc cảm ứng trên tường nhưng đèn ở hành lang vẫn không sáng, anh không khỏi nhíu mày: “Đèn này vẫn chưa sửa à?”

 

“Bên bất động sản nói ngày mai sẽ tới sửa.”

 

Chu Duyên Xuyên “ừ” một tiếng, anh im lặng xoay người, sau đó nắm tay Hà An Nhiên. Tay cô rất nhỏ, mềm mại, nhưng lại hơi lạnh lẽo.

 

Hô hấp Hà An Nhiên như là bị người ta bóp nghẹt lấy, trái tim treo ngược lên. Trong lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp từ bàn tay của anh. Cô muốn kéo tay ra theo bản năng, nhưng cô càng giãy giụa thì càng bị anh nắm chặt hơn.

 

“Đừng nhúc nhích, hành lang tối thế này lỡ ngã thì làm sao?”

 

Hà An Nhiên chửi thầm trong lòng. Khoảng thời gian này cô toàn đi lên tầng như vậy, có ngã gãy tay gãy chân chưa? Đồ bụng dạ đen tối!

 

Hà An Nhiên giãy giụa không được, chỉ có thể để yên cho anh nắm, hai người tiếp tục đi lên tầng, vừa đến tầng ba liền nghe thấy tiếng bước chân.

 

“An Nhiên?”.

 

Hà An Nhiên ngẩng đầu nhìn kỹ người đó, thì ra là cô Nhiếp ở đối diện nhà cô, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Duyên Xuyên theo bản năng.

 

“Cô Nhiếp, trễ thế này rồi cô còn muốn đi đâu à?” Cô kéo Chu Duyên Xuyên lại gần mình.

 

Cô Nhiếp cười nói: “Không phải là ở nhà rảnh rỗi quá sao, cô chuẩn bị ra ngoài đi dạo.”

 

“Vậy cô nhớ đi chầm chậm một chút.”

 

“Ừ, không có gì đâu… À… An Nhiên, cậu này là?”

 

Vừa rồi bà chỉ lo nói chuyện với Hà An Nhiên, hơn nữa hành lang không được sáng sủa lắm nên bà đương nhiên không chú ý, lúc này nhìn thấy mới kinh ngạc.

 

Chu Duyên Xuyên thấy ánh mắt cô Nhiếp dừng trên người mình thì gật đầu với bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-13.html.]

 

“Anh ấy… anh ấy là…”

 

“An Nhiên à, không phải cậu ấy là bạn trai con chứ?”

 

Hà An Nhiên mất tự nhiên ho khan: “Cô Nhiếp… thật ra…”

 

“Cái con bé này, chúng ta là hàng xóm lâu như vậy cũng chưa thấy con mang người đàn ông nào về nhà. Cô còn tưởng con không có đối tượng, đang muốn hỏi ý con trai lớn nhà cô xem thế nào, không ngờ con lại có bạn trai rồi.”

 

Hà An Nhiên nhìn Chu Duyên Xuyên theo bản năng, nhưng anh mang khẩu trang, cô không nhìn được gì cả.

 

Con trai lớn nhà cô Nhiếp cô đã gặp vài lần, nghe nói là giám đốc ngân hàng gì đó, vẻ ngoài cũng khá trầm ổn, nhưng dù sao thì cô cũng không có suy nghĩ kia.

 

“Cô Nhiếp…”

 

“Thôi thôi, chàng trai này cũng cao to, nhìn cũng xứng với con, xem ra là con trai nhà cô không có phúc khí. Ôi, không nói nữa, cô đi mua đồ ăn.”

 

“Cô… cô Nhiếp… thật ra con và anh ấy…”

 

“Đi thôi, lên tầng đi, anh đói bụng.” Chu Duyên Xuyên kéo Hà An Nhiên lên tầng.

 

Sau khi cô Nhiếp đi xuống, cô mới hỏi anh: “Vì sao anh không cho em giải thích, cô Nhiếp sẽ hiểu lầm đấy.”

 

“Vậy thì sao, chẳng lẽ em thật sự muốn tiến tới với con trai lớn của bà ấy à?”

 

Hà An Nhiên nghe Chu Duyên Xuyên nói, hình như trong lời nói của anh còn có ẩn ý gì đó. Cô nhanh chóng lắc đầu giải thích: “Đương nhiên là không phải, không phải em sợ anh bị bà ấy hiểu lầm sao?”

 

“Hành lang này tối như mực, bà ấy cũng không thấy rõ anh, sao có thể biết anh là ai?”

 

Hà An Nhiên bị câu này của Chu Duyên Xuyên làm cho nghẹn họng.

 

...

 

Sau khi vào cửa, Hà An Nhiên để Chu Duyên Xuyên ngồi ngoài sô pha một lát, mình thì chui vào phòng bếp. Cô mở cửa tủ lạnh, một mùi sầu riêng lập tức ập đến, cô hoảng hốt “bụp” một cái đóng cửa tủ lạnh lại.

 

Cô quên mất một chuyện, chính là hai ngày trước lúc đi siêu thị có mua một trái sầu riêng lớn, mới ăn một nửa, một nửa để trong tủ lạnh, cô vẫn chưa có ăn. Vốn chuyện này không có gì lớn, nhưng vấn đề là từ nhỏ Chu Duyên Xuyên đã rất ghét sầu riêng, chỉ ngửi mùi thôi anh cũng có thể nhíu mày mấy tiếng đồng hồ. 

 

Cô nhớ lúc nhỏ ăn sầu riêng, khi nào cũng phải ăn sau lưng anh, ăn xong mới về nhà, hơn nữa vừa về nhà là phải lập tức đi súc miệng, nếu không thì ngay cả nói cô cũng không dám nói chuyện với anh. Giờ đồ ăn trong tủ lạnh đã nhiễm mùi sầu riêng hết rồi, cô làm sao dám cho anh ăn?

 

Hay là mời anh ra ngoài ăn? Nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu cô một giây liền bị đá đi. Chu Duyên Xuyên là người có thể tùy tiện ra cửa ăn cơm cùng cô sao, hơn nữa với chừng này tiền lương của cô, mời người ta chắc còn không đủ nhét kẽ răng.

 

Nếu không thì… bảo anh về?

 

Hà An Nhiên do dự nửa ngày mới chậm chạp ló đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn Chu Duyên Xuyên đang ngồi trên sô pha. Anh đang nhàn rỗi không có gì làm nên ngồi đánh giá khắp nơi, vì thế ánh mắt hai người giao thẳng vào nhau.

 

“Sao thế?” Anh hỏi.

 

Hà An Nhiên mím chặt môi, cô làm sao mà không biết xấu hổ nói cho anh đây?

 

Chu Duyên Xuyên thấy cô không trả lời liền đứng dậy khỏi sô pha, đi qua chỗ cô. Anh bước vài bước đã đến trước mặt cô, cô theo bản năng nhìn đi về phía tủ lạnh.

Loading...