Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 147: Oan Gia Ngõ Hẹp - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-12 04:45:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi đèn đường lác đác bật sáng cũng là lúc Khương Lệ Na rời khỏi chiếc máy may, vào nhà tắm và chuẩn bị đến quán rượu.
Lúc chiều, cô đã tự nhẩm tính khoản tiền mà mình sẽ tích cóp được một năm làm việc, cô sẽ dùng số tiền ấy để mở một tiệm may chuyên về âu, y phục nam nữ thời trang. Tất nhiên, đó cũng sẽ là nơi cho đời những mẫu thiết kế của riêng cô, số lượng giới hạn.
Sau khi đóng cửa, cô cầm túi xách chạy nhanh đến chiếc ô tô màu đen đang đứng đợi. Lý Phong hạ kính chắn gió xuống, nháy mắt hiệu cho người bên ngoài mau bước vào.
- Về đây ở có lợi thật, vừa tốn tiền cơm, vừa tốn tiền taxi. – Cô hít một thật sâu, lên tiếng phá tan bầu khí yên lặng trong xe.
- Vậy cô phải nhanh chóng giàu lên, nếu cuối năm mà cô còn ̀o là lỗi của cô.
Khương Lệ Na mỉm cười trước câu nói đùa của Lý Phong. Tuy hắn nói đùa nhưng cái mặt thì khác gì cảnh sát hình sự, rất nghiêm túc, vô cảm.
Có đôi khi cô nghĩ rằng hệ thần kinh của hắn được ngay ngắn. Cô nhớ trong bữa cơm trưa hôm đó, chị dâu hắn còn bảo cô dọn vào nhà họ sống cho vui, cần thuê phòng riêng cho tốn tiền.
Khoảnh khắc đó, hắn giật mình đánh rơi cả thìa rồi nhanh miệng bảo chị ấy nên bày cho người khác thói ỷ lại.
Đúng bảy giờ tối, cánh cửa của quán rượu bắt đầu hé mở và các chàng bảo vệ có ngoại hình cao lớn, lịch lãm trong bộ vest tối màu nhanh chóng vào vị trí. Thấy Lý Phong tiến lại, họ đồng loạt cúi đầu chào hắn.
Thực , Lý Vân mở rất nhiều quán rượu và nhà hàng ở khu vực bờ Bắc này nhưng quán rượu Thiên Đường lại là nơi buôn may bán đắt và ăn nên làm nhất.
Trước khi Lý Phong tiếp nhận việc quản lý, tình hình kinh doanh cũng ̀m ̣m nhưng từ khi hắn đến và đổi lại cách bài trí, trang trí, chỉnh sửa phòng ốc, phân luồng nhân viên và nâng cao cách phục vụ thì các khách hàng là giới nhà giàu cùng siêu giàu cũng chọn đây làm nơi tụ tập, giải tỏa căng thẳng.
Khương Lệ Na nhanh chóng bộ đồng phục rồi bắt tay vào làm việc. Hôm nay, cô phụ trách trực ̣i các phòng mà bưng bê, chăm sóc khách hàng ở khu vực sảnh chính.
Từng tốp khách hàng nối tiếp bước vào và chẳng mấy chốc, gian di chuyển trở nên chật hẹp. Những chai vang đắt tiền lần lượt được đặt lên khay cho các nhân viên đưa đến bàn khách.
- Lệ Na, khách bàn số hai mươi chín gọi thêm một phần trái cây và năm con mực nướng, cô bảo nhà bếp giúp nhé, đau bụng quá, phải nhà vệ sinh gấp. – Cô gái một tay ôm bụng, một tay giao chiếc khay trống cho Khương Lệ Na và nói.
- Được rồi. Để .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-147-oan-gia-ngo-hep-1.html.]
Cô nhanh chóng di chuyển đến nhà bếp và yêu cầu họ cắt trái cây, nướng mực. Hôm nay, khách hàng nữ vào nhiều, thành thử đồ ăn bán rất chạy. Cánh mày râu uống nhiều hơn ăn nhưng phụ nữ thì uống nhiều và ăn cũng nhiều.
Trái cây, mực khô nướng luôn là lựa chọn hàng đầu của họ, có thể có thêm các món khác nhưng hầu như ai cũng gọi hai món này trước tiên.
Mùi mực nướng bay lên thơm nức mũi khiến Khương Lệ Na có chút thèm. Cô bảo một dì làm bếp khi nào quán sắp đóng cửa thì nướng cho cô một con để cô mang về phòng trọ ăn.
Mực ở đây rất to, một con bằng một bàn tay người lớn, thịt dày và mềm mềm, dai dai, ăn rất ngọt. Từ khi cố gắng tăng cân trở lại, cô có thói quen ăn vặt đêm khuya.
- Xong rồi đây, một dĩa trái cây và năm con mực nướng. – Người phụ nữ đặt cái khay xuống và nói.
- Bàn số hai mươi chín nhé. – Khương Lệ Na báo với nhân viên phụ trách việc thanh toán khi ngang qua quầy rồi mau mắn mang khay thức ăn sảnh.
Lúc mới vào làm, ánh đèn nhiều màu chớp tắt liên tục khiến cô khó khăn trong việc nhìn lối và di chuyển nhưng giờ thì cô đã quen, nhanh chóng tiến lại bàn số hai mươi chín.
Đặt thức ăn xuống xong, cô liền mang đôi găng tay nilong vào và xé mực cho khách. Quy ̣nh xé mực ̣i bàn này bắt đầu có hiệu lực từ ngày có vị khách hàng béo nọ, kêu một con mực nướng và được nhà bếp xé sẵn nhưng khi đưa lên bàn, ông cứ trề môi, bảo rằng nhà bếp đã ăn vụng con mực ấy, đó nhân viên phải ghép từng miếng lại để chứng minh con mực còn nguyên vẹn.
Thật tình mà nói thì phải đại gia nào cũng là người phóng khoáng và tính toán chi li.
- Ôi trời, xem ai này. Hôm nào còn mua nhẫn kim cương mà giờ lại vào quán rượu làm việc ư?
Động ́c của Khương Lệ Na khựng lại khi giọng nói quen thuộc của Trịnh Tú Trân. Thế nhưng, ngay đó, cô lại tiếp tục công việc của mình với tốc độ nhanh hơn.
Cô biết giữa mình và Trịnh Tú Trân có tồn ̣i cực dương, cực âm của nam châm mà cô tới cũng đụng phải cô gái này.
Ở đời, thắng làm vua, thua làm giặc, cô hiểu điều này nên muốn phân trần điều gì với cô nàng ngang ngược. Đây là nơi cô làm việc, cô muốn xảy cự cãi, ồn ào.
- Xong rồi ạ, chúc quý khách ngon miệng và vui vẻ. – Khương Lệ Na tháo găng tay, lùi lại và cúi đầu.
Người thường nói muốn biết một người tốt xấu thì xem bạn bè của họ và nhóm bạn của Trịnh Tú Trân đều là những tiểu thư giàu có, nhác làm, ỷ lại vào cha mẹ, chị, khối ̀i sản kếch xù và luôn thích giẫm lên người khác khi thấy họ may ngã ngựa.