Cầm ly cà phê trong tay, Liên Hoa hớn hở gõ cửa phòng chủ tịch và bước vào, đặt nó xuống trước mặt Hà Chấn Đông. Đây là lần đầu tiên, cô được chứng kiến chốn làm việc riêng tư của .
- Cà phê của chủ tịch đây ạ.
- Ừ, cảm ơn em.
Dứt lời, lấy tay che miệng, ho lên mấy tiếng. Hôm qua, hút khá nhiều thuốc thành thử sáng giờ cứ chốc chốc lại lên cơn ho, cuống họng cứ như bị mắc cái lá lúa.
- Chủ tịch, bệnh ạ? – Liên Hoa mạnh dạn hỏi.
- Không . Em về làm việc .
- À, ..
Khi tự tay khép cánh cửa phòng, đầu cô liền nảy một suy nghĩ. Phải rồi, đàn ông yếu đuối nhất là lúc đang bệnh mà có ai đó xuất hiện, quan tâm và chăm sóc họ. Có lẽ cô nên nhân cơ hội này, bày tỏ sự lo lắng đối với .
Nghĩ là làm, khi giờ cơm trưa đến, cô chạy nhanh đến tiệm thuốc tây, mua một hộp kẹo ngậm giúp giảm ngứa cổ và ho cùng một chai dầu gió.
Vì biết Hà Chấn Đông luôn ăn trưa một mình trong phòng nên Liên Hoa tranh thủ đến phòng bởi cô biết vào khung giờ này, chỉ có thôi, Sara thì đang dùng bữa cùng các nhân viên lễ tân rồi.
Nghe tiếng gõ cửa, tay cầm thìa của Hà Chấn Đông cũng khựng lại nhưng vẫn lên tiếng cho phép người bên ngoài vào. Anh tưởng là Sara nuốt chửng thức ăn nên về sớm, nào ngờ người tiến vào lại là cô gái ban sáng mua cà phê cho .
- Cái gì vậy? – Hà Chấn Đông ngạc nhiên khi thấy chiếc túi được đặt xuống trước mặt mình.
- À, cái này có thể giúp bớt ho ạ, kẹo ngậm và dầu gió, .. bôi chút dầu lên cổ sẽ có ́c dụng đấy ạ. Thôi, em làm phiền nữa, chào .
Hà Chấn Đông còn kịp nói thêm câu nào thì Liên Hoa đã chạy mất hút, nhanh như một con thỏ. Khi đến hành lang, tim cô vẫn còn đập như đánh trống.
Ở Hà Chấn Đông luôn toát một khí thế bức người dù rằng nói chuyện rất nhẹ nhàng, cũng tỏ lạnh lùng, vô cảm.
Theo như cô tìm hiểu thì những người lắm tiền nhiều của như sẽ bị những thứ tưởng chừng như chẳng có giá trị khiến cho cảm động và cô hy vọng những thứ cô mua sẽ làm nên chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-146-kho-quen-2.html.]
Phía bên trong, Hà Chấn Đông tiếp tục ăn cơm. Anh đưa mắt nhìn hộp kẹo và nhớ tới Khương Lệ Na, cô cũng từng mua nó cho cho lời nhắc đừng hút thuốc nữa.
Cô gái vừa xuất hiện trong nỗi nhớ của lúc này đang mân mê khung ảnh chú rể đơn tay. Khương Lệ Na đặt ảnh Hà Chấn Kiệt ngay nơi làm việc để thi thoảng ngắm nhìn và cũng là muốn nhìn thấy cô đang chăm chỉ làm việc, đang sống tốt.
Mỗi lúc mỏi tay, mỏi mắt, cô ngừng lại, ngắm và tự trò chuyện đôi ba câu. Đã lâu rồi, cô mơ thấy nữa, cô tự hỏi phải chăng đã đến Thiên Đường rồi.
- Em nhớ , Chấn Kiệt. – Cô áp khung ảnh vào lòng, khẽ thở dài.
Hôm bốn mươi chín ngày của và ba mình, cô rất muốn về thăm họ nhưng lại sợ bị Hà Chấn Đông bắt gặp nên đành đứng bên này bờ sông ngóng sang. Vẫn sống trong thành phố nhưng cô cảm thấy mình có khác gì một kẻ tha hương .
Có lẽ cô sẽ về lại bên đó khi mà Hà Chấn Đông đã tìm được bến đỗ, kết hôn và sinh con. Lúc đó, dĩ vãng mới thực sự được chôn vùi.
Bên ngoài ô cửa sổ, Lý Phong im lặng đứng nhìn rồi nhẹ nhàng đặt phần cơm xuống trước cửa phòng, đó về mới lấy điện thoại nhắn tin cho cô, bảo cô lấy vào ăn.
Chị dâu và trai hắn cứ bắt hắn mời cô sang nhà họ dùng cơm nhưng hắn nhất quyết làm theo ý họ và kết quả là họ dúi phần cơm thịnh soạn vào tay hắn, bắt hắn mang sang, còn mắng hắn biết cách ́n tỉnh, lấy lòng, lấy ruột người trong mộng.
Đứng từ bên này nhìn sang, Khương Lệ Na có thể nhìn thấy bóng dáng Lý Phong ở ban công tầng hai. Cô vừa giơ hộp cơm lên, vừa gọi điện cho hắn.
- Đừng ngại, là chị dâu bảo đưa sang đấy. Có vẻ đã sai khi đưa cô đến ở gần đây. Hy vọng cô đừng cảm thấy chúng quá phiền. – Lý Phong giơ tay chào lại, đồng thời lên tiếng giải thích.
- Không , cảm ơn chị ấy giúp nhé. rất thích sống ở đây, có việc làm và rất an toàn.
Người ban công nhanh chóng biến mất và Khương Lệ Na cũng vào trong. Cô ̣nh sẽ mua nhưng xem đỡ tốn tiền rồi.
Tuy bị trai và chị dâu của Lý Phong gán ghép với hắn nhưng cô cảm thấy khó chịu bởi hắn đã nói rõ rằng đều do họ mắc bệnh hoang tưởng, xem phim tình cảm lãng mạn quá một trăm ́m mươi phút và hắn đối với cô chỉ là quan hệ bạn bè, quản lý và nhân viên.
- Chấn Kiệt, có người đối xử rất tốt với em, sẽ ghen chứ? Em biết sẽ ghen . Mình ăn trưa nào. – Cô cầm khung ảnh lên, hôn nhẹ rồi đặt vào chỗ cũ.
Người thường nói thời gian là một liều thuốc tiên, giúp con người có thể dần nguôi ngoai những nỗi nhớ thương và buồn. Cô công nhận đúng là như vậy, nhưng chỉ là giảm một ít mà thôi, cô vẫn luôn giấu nỗi buồn nụ cười của mình và vẫn luôn nhớ nhung dù đã khiến bản luôn luôn bận rộn.
- Tại em phải quên nhỉ? Chấn Kiệt, em nhớ , nhớ đến hết đời.