Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 145: Khó Quên - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-12 04:44:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi phòng khách, Hà Chấn Đông về phòng mình vội mà đẩy cửa, bước vào phòng em trai.
Đôi khi, vẫn tin đây là sự thật, đôi khi, nghĩ rằng một khi mở cánh cửa này, vẫn sẽ nhìn thấy Hà Chấn Kiệt trong bộ dạng lúc thì nhàn nhã tưới hoa, lúc thì bận rộn gấp quần áo cho vào vali để làm từ thiện ̣i một vùng heo hút nào đó.
Những vật dụng của em trai vẫn giữ nguyên chỗ cũ, ai chạm vào kể từ ngày căn phòng vắng chủ, mẹ nói sợ cầm lên, khi hạ xuống sẽ đặt lệch chỗ, còn giống cách sắp xếp của con trai bà.
- Nhật ký? Chấn Kiệt mà cũng viết nhật ký ? – Hà Chấn Đông mỉm cười khi kéo ngăn bàn và thấy một cuốn sổ xinh xắn bên trong.
Như bị một thế lực vô hình nào đó điều khiển, vươn tay, nhấc nó lên và lật giở từng trang. Những câu chữ ngắn gọn, tổng kết những chuyện xảy và những cảm xúc xoay quanh mối tình giữa em trai và Khương Lệ Na trong từng ngày liên tục đập vào mắt .
Bắt đầu là niềm vui, niềm hạnh phúc khi được cô nhận lời làm người yêu và đồng ý kết hôn. Dần dà đó có những nỗi niềm, những suy nghĩ m.ô.n.g lung đan xen bởi giữa cả hai dường như vẫn còn tồn ̣i bức tường thành ngăn cách.
Anh ngờ họ yêu và đã ́nh hôn nhưng một nụ hôn môi vẫn là ước vọng xa vời đối với Hà Chấn Kiệt.
Hà Chấn Đông hề biết rằng nụ hôn đầu tiên Khương Lệ Na chủ động trao cho vị hôn phu cũng chính là nụ hôn cuối cùng cô dành cho em trai nhưng ngày đó, Hà Chấn Kiệt đã về nhà và kịp ghi lại vào nhật ký.
- Chấn Kiệt, xin lỗi, xin lỗi..
Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mi người đàn ông, làm nhòe nét mực cũ. Anh nghĩ em mình phải chịu đựng cảnh cô đơn trong tình yêu khi mà bản càng ngày càng tiến gần đến thềm hôn lễ.
Hóa , lời thú nhận tình yêu mà Khương Lệ Na nói trước mộ Hà Chấn Kiệt chính là lời thú nhận muộn màng và em trai vĩnh viễn thể thấy. Rốt cuộc, cả hai người họ đã chịu đựng những cảm giác dằn vặt gì vậy?
Suốt đêm, Hà Chấn Đông rời khỏi căn phòng, cứ ngồi thẫn thờ, mắt rời khỏi cuốn nhật ký và khi bình minh đến, quyết ̣nh mang nó về phòng mình, giấu vào một nơi mà ai có thể tìm thấy.
Em trai thương Khương Lệ Na nhiều như vậy, cho dẫu cô có bỏ trốn lừa dối thì cũng được phép ghét bỏ cô, hận cô, phải đưa cô về và chăm sóc cô, cho cô những gì tốt đẹp nhất. Huống hồ, cô rõ ̀ng vẫn còn yêu .
Tuy thức trắng đêm nhưng Hà Chấn Đông vẫn chuẩn bị đến công ty làm việc. Dòng nước ấm áp chảy cơ thể khiến tâm tình dễ chịu đôi phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-145-kho-quen-1.html.]
Linh tính mách bảo cho biết rằng cuối tuần này, sẽ được gặp cô. Bờ bắc thành phố nói nhỏ nhỏ, nói lớn lớn nên cơ hội chạm mặt vẫn rất lớn.
Vẫn như bao ngày khác, ngay khi vừa thấy Hà Chấn Đông bước vào sảnh chính, Sara đã tiến lại, xách cặp ́p giúp , đồng thời phổ biến lịch trình trong ngày.
Cô có cách làm việc khác Trần Triệu Thu và Khương Lệ Na nhưng hề gây cảm giác khó chịu cho Hà Chấn Đông. Đường từ sảnh chính đến văn phòng chủ tịch là đủ để cô hoàn thành bước báo cáo lịch trình cùng một số vấn đề nho nhỏ.
Cũng chính vì vừa vừa cô trợ lý nói nên Hà Chấn Đông chẳng mảy may để ý những người xung quanh, bao gồm luôn cô gái có vẻ đẹp giống người thương, Liên Hoa.
Vốn Liên Hoa ̣nh tiến đến chào hỏi nhưng thấy và Sara nhanh như lướt ván nên là thôi. Đêm qua, khi cô chìm vào giấc ngủ, vẫn còn cảm nhận được mùi hương nam tính của vướng vít xung quanh mình.
Càng có cơ hội gần , cô càng muốn sớm ngày có được . Cô tin có cảm giác nào với cô khi nhìn vào gương mặt này.
Đúng ́m giờ, mọi người đều trở về vị trí của mình và làm việc. Liên Hoa chốc chốc lại liếc nhìn Trần Triệu Thu, hy vọng hắn có hồ sơ gì đó cần chữ ký của chủ tịch để cô có thể lấy cái cớ mang hồ sơ ký và tăng tần suất xuất hiện trước mặt người đàn ông hoàng kim ấy.
Tuy dáng dấp, gương mặt của người đàn ông đang là sếp trực tiếp của cô cũng có thể liệt vào hàng cực phẩm, năng lực thì miễn chê nhưng suy cho cùng, cô biết cái chức danh chẳng qua giúp hắn được thêm vài con số vào khoản lương hàng tháng, khoản thưởng hằng năm thôi chứ chẳng có gì hơn. Hắn có cổ phần trong tập đoàn này và cái ghế đó có thể mất bất cứ lúc nào, tùy thuộc vào Hà Chấn Đông.
- A lô, em đây sếp. – Trần Triệu Thu vội bắt máy khi thấy tên Hà Chấn Đông hiện màn hình điện thoại.
- Mua cho ly cà phê. À.. à.. gì thế này? quên mất. Sao lại quên rằng cậu còn là trợ lý cho mình nữa chứ?
Trần Triệu Thu bật cười thích thú và nói rằng hắn sẽ nhanh chóng giúp mua cà phê. Bản hắn cũng khác gì , thi thoảng, hắn vẫn ngỡ mình là trợ lý của , quên mất hiện ̣i mình đang ở vị trí phó tổng giám đốc.
- Liên Hoa, mua một ly cà phê đen ít đường rồi mang đến cho chủ tịch nhé. Quán đối diện công ty, ấy chỉ quen uống cà phê ở đó.
- Vâng ạ.
Cô đáp nhanh rồi chạy vụt như một cơn gió khiến Trần Triệu Thu cũng ngỡ ngàng. Thế nhưng, hắn nhanh chóng nở nụ cười, lắc đầu, cho rằng cô nàng này giống trẻ con chứ chẳng suy nghĩ sâu xa hơn.
Tuy phòng làm việc của Liêu Bích Linh vẫn để trống nhưng Trần Triệu Thu bắt chước sếp của hắn, cho trợ lý kê bàn làm việc chung trong phòng, tiện thể chỉ bảo và kèm cặp thêm bởi Liên Hoa dẫu cũng chỉ mới vào công ty gần ba tháng, nghiệp vụ thực tế chuẩn lắm.