Cô vừa dứt lời, người đàn ông liền ho mấy cái. Không nói rằng, hắn nắm tay cô kéo về phía cánh cổng.
Giá như cô đừng là cô gái mà chủ tịch Hoa Vinh đang dốc sức tìm kiếm thì tốt biết bao. Giá như cô chỉ là một cô gái bình thường, từng có mối quan hệ thiết với giới siêu giàu bên bờ Nam thành phố.
Lý Phong biết hắn đủ tiền và quyền để đứng chở che cho cô, hắn đủ thông minh để làm những việc ấu trĩ, công cốc, ảnh hưởng đến trai, người và ảnh hưởng đến cô.
Đôi chân Khương Lệ Na còn bước qua cửa chính thì một người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng đã xuất hiện, mặt mày hớn hở, miệng chào, tay kéo, lôi cô vào nhà bếp và ấn cô ngồi xuống trước bàn ăn đã được bày biện sẵn.
- Ôi, người yêu của chú út đây à? Trời ơi, xinh quá, dễ thương quá. Mau, mau vào dùng cơm em.
Mặc cho Lý Phong giải thích, trai và chị dâu cùng cháu hắn vẫn cứ mặc ̣nh Khương Lệ Na chính là bạn gái hắn. Từ lúc vỡ giọng tới nay, họ thấy hắn ân cần giúp đỡ cô gái nào cả, mặt lúc nào cũng lạnh như ̉ng băng, ngày thì nghiên cứu thị trường, đầu tư chứng khoán, tối đến hóa thành quản lý quán rượu.
Thi thoảng họ còn phó quản lý mách rằng hắn quát mắng khiến các nhân viên nữ đau lòng, khóc bù lu bù loa nhưng cuối cùng, chẳng cô nào xin nghỉ vì suy cho cùng họ nhận được lương cao, chế độ ưu đãi tốt, còn được ngắm mấy trai đẹp nhà giàu miễn phí nữa.
- Em dâu, ăn nhiều chút, này là người một nhà, đừng khách sáo. Nếu Lý Phong có bắt nạt em thì cứ nói với , mắng nó cho. – Lý Vân nhẹ nhàng lên tiếng.
- Chú út nhà hiền như cục đất mà, làm gì có chuyện bắt nạt bạn gái chứ. – Vợ Lý Vân lườm chồng.
- Chú chỉ bắt nạt cháu thôi. – Thằng bé bảy tuổi cũng hùa vào phát biểu khi ngắm chị gái đối diện no mắt.
- Lúc nào chứ? – Lý Phong đặt con tôm vừa bóc vỏ vào chén Khương Lệ Na vì đặt vào chén thằng bé theo ý ̣nh ban đầu và chau mày, hỏi.
Khương Lệ Na nhịn được, che miệng cười, lén nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Ban nãy, hắn cũng đã nói trước với cô rằng cần giải thích bởi chỉ tổ tốn nước miếng và mỏi miệng, cứ ăn no bụng rồi về phòng mà ngủ, lấy sức tối còn làm. Xem bộ cả cái nhà này đều lo hắn bị ế, ai cũng biến thành thợ chèo thuyền tình cả.
Đột nhiên, cô nhớ mái ấm của mình quá, dẫu chỉ có ba cô và cô nhưng những bữa cơm của hai cha con vẫn đầy ắp tiếng cười cũng những lời dạy bảo, quan tâm, lo lắng.
Bữa ăn kết thúc, Khương Lệ Na trở về căn phòng trọ xinh xắn và ngả lưng tấm đệm êm ái, suy nghĩ sẽ kiếm việc gì làm vào ban ngày. Cô muốn lãng phí thời gian, cô đã gần ba mươi tuổi và cũng nên tích cóp một số tiền để an dưỡng tuổi già.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-142-manh-moi-2.html.]
Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bỗng có tiếng ồn ào bên ngoài nên cô liền bật dậy, hé cửa nhìn.
- Ôi trời. Anh.. lại sang đây? – Cô thảng thốt kêu lên khi đập vào mắt là đôi chân dài thẳng tắp của Lý Phong.
- Chị dâu bảo đưa trái cây sang cho cô ăn, bạn chị ấy biếu nhiều quá.
- À, là vậy. Cho gởi lời cảm ơn chị ấy. – Cô đón lấy túi trái cây tươi mát lạnh, nhỏ giọng nói.
Theo ánh mắt của cô, Lý Phong nhanh chóng nhận mục ́ch mà Khương Lệ Na mở cửa ban nãy bởi khi đó, hắn còn kịp gõ.
Thế là, hắn nói cho cô biết những người đó đều là những người chuyên nhận các công việc gia công về nhà làm, cụ thể là may quần áo hoặc khẩu trang vải, mũ che nắng..
- Họ vừa làm việc kiếm tiền vừa trông coi con nhỏ, nấu ăn. Tiền thì theo sản lượng, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít.
- .. cũng muốn làm. Vậy.. nên hỏi họ đúng ? – Mắt cô sáng lên, tinh thần cũng phấn chấn hẳn.
- Nếu cô muốn làm thì trước mắt phải mua máy may đã.
Thế là, đang khi trời nắng chang chang, Lý Phong lấy chiếc xe bán ̉i, chở Khương Lệ Na mua máy may. Từ trước tới giờ, có ai hành xác hắn như vậy nhưng hắn lại cảm thấy vui và tự nguyện, cảm thấy bị ép buộc.
Sau khi dùng thử vài chiếc máy may, Khương Lệ Na chọn lấy một cái mà theo cô cảm nhận là nó tốt hơn mấy cái .
Trên đường về, hắn đưa cô đến một công ty chuyên về hàng may mặc để gặp quản lý và trao đổi. Bởi vì là người quen của Lý Phong nên quản lý công ty buộc Khương Lệ Na phải đặt cọc tiền để nhận hàng, bà còn bảo cô rằng khi nào làm xong thì cứ gọi điện, bà sẽ cho người đến lấy, đồng thời giao kiện hàng tiếp theo cho cô.
Đối với cô mà nói, chàng quản lý quán rượu này khác gì một thiên thần và cô tin rằng Hà Chấn Kiệt đã gửi hắn đến trong cuộc đời đang khốn khổ của cô.
- Cho dù có thích tiền thế nào thì cũng phải chú ý sức khỏe, đừng thức tới sáng đấy, buổi trưa phải ngủ đủ giấc và phải ăn uống đúng bữa. – Lý Phong dặn dò cô như dặn một đứa trẻ hám tiền khi đưa cả máy may lẫn bao hàng vào phòng cô.
- Vâng, thưa quản lý. – Cô đưa tay lên, dõng dạc đáp lời.