Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 137: Cô Gái Có Số Đào Hoa - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:49:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấm thoắt đã hơn hai tháng trôi qua, nhờ cố gắng ăn uống và tìm niềm vui trong công việc mà cơ thể Khương Lệ Na đã trở lại cân đối như xưa, giống với mấy bộ xương theo miêu ̉ của Lý Phong nữa.
Ban ngày, cô làm việc ở tiệm may, và khi màn đêm buông xuống, cô đến quán rượu làm một nhân viên phục vụ. Việc ở quán rượu có thể nói là suôn sẻ, lại nhận được tiền bo rất nhiều từ những vị khách hào phóng.
Thế nhưng, công việc ở tiệm may thì ổn lắm, nói đúng hơn là do Nguyễn Lẫm theo đuổi cô mặt khiến cho cô vô cùng mỏi mệt.
- Anh lại mua cái gì về vậy? – Cô chán nản, lùa chiếc áo mới may xong sang một bên, nhìn cái bọc giấy vừa được đặt xuống bàn máy may và hỏi.
- Bánh bao em thích đấy.
- Sao biết thích bánh bao chứ?
- Hôm qua em nói với mọi người rằng bánh bao ở tiệm này là ngon nhất mà. Nếu thích thì mà khen ngon chứ? Anh đã chạy sang đó vì muốn em được ăn thứ em thích.
Khương Lệ Na cười được mà khóc cũng xong. Nguyễn Lẫm này cũng phải là người ̉nh rỗi, thế mà lại lái xe sang tận bờ Nam thành phố chỉ để mua bánh bao cho cô.
Theo như chị hắn nói thì hắn đang tiếp quản việc kinh doanh của gia ̀nh, khá bận rộn. Gia ̀nh nhà hắn chuyên về sản xuất vải, quy mô quá lớn nhưng từ ngày ba hắn giao việc cho hắn thì có đơn đặt hàng liên tục thành thử mọi người trong gia ̀nh thậm chí chẳng có thời gian du lịch, nghỉ dưỡng, cứ cắm mặt vào việc kiếm tiền.
- Nguyễn Lẫm, đừng như vậy nữa. cảm thấy thoải mái.
- Cứ thoải mái , mọi người đều đang ăn cả mà. Thôi làm đây.
Dứt lời, hắn chạy bay chạy biến. Bận rộn là vậy nhưng ngày nào hắn cũng lết đến đây, lân la trò chuyện cùng cô vài câu, lúc thì mua món này, khi thì mua món cho cô ăn.
Tất nhiên, hết thảy mười bốn nhân viên ở đây cũng được hưởng lộc ăn theo cô nên ai nấy đều cật lật chèo thuyền, khuyên cô nên chấp nhận tấm chân tình của em trai bà chủ.
Ừ thì, hắn trông cũng khá đẹp trai, cũng gọi là có ̀i kinh doanh, có tiếng nói nhất ̣nh trong gia ̀nh, hắn cũng từ chối mấy mối nhân duyên mà ba mẹ hắn sắp xếp nhưng lại chẳng bị họ đá đường giống chị gái hắn.
Thế nhưng, cô có tình cảm gì với hắn cả, trái tim của cô bây giờ vẫn luôn nhớ thương Hà Chấn Kiệt và thi thoảng vẫn phảng phất hình bóng của Hà Chấn Đông.
Hơn nữa, cô có ý ̣nh kết hôn với ai cả. Duyên tình sắp đến hồi kết bỗng hóa dở dang, nếu vậy thì cứ để cô dở dang cả đời . Bây giờ cô kiếm tiền, muốn kiếm tình.
- Chị Lệ Na, bà chủ gọi chị vào phòng bà ấy một lát. – Cô thư ký trẻ tuổi của Nguyễn Lan tiến lại, nhẹ nhàng lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-137-co-gai-co-so-dao-hoa-1.html.]
Khương Lệ Na gật đầu, nhanh chóng rời ghế. Đã hơn một lần, Nguyễn Lan bảo cô nên cho em trai cô ấy một cơ hội để có thể tìm hiểu , hẹn hò và tính tới chuyện thành gia lập thất.
Nếu là một cô gái khác, hẳn đã đồng ý khi mà điều kiện của Nguyễn Lẫm tệ, còn được chị hắn hậu thuẫn.
- Ngồi em. – Nguyễn Lan vui vẻ chỉ vào chiếc ghế đối diện và hỏi.
- Vâng. – Khương Lệ Na gật đầu, làm theo lời bà chủ của mình.
Chỉ hơn hai tháng thôi nhưng Nguyễn Lan có thể nhìn thấy sự đổi rõ rệt về ngoại hình của cô nhân viên. Dẫu cô đã đôi lần ngỏ ý bảo Khương Lệ Na hợp ́c với mình để thiết kế các mẫu trang phục nhưng đều nhận được sự từ chối khôn khéo.
Khương Lệ Na đã dùng rất nhiều lý do để từ chối nhưng lý do thật sự chính là cô muốn các mẫu thiết kế của mình phải có giá trị tương xứng với trình độ cũng như tâm huyết.
Tiệm may của Nguyễn Lan cung cấp trang phục phục vụ tầng lớp lao động bình dân, các mẫu mã được sản xuất đại trà nhưng đối tượng khách hàng mà Khương Lệ Na nhắm đến là tầng lớp trung lưu, thượng lưu.
- Hôm qua, ba mẹ chị đã giới thiệu cho Nguyễn Lẫm làm quen với con gái của chủ tịch quận nhưng nó bảo có có người mình thích rồi và bỏ khi bữa cơm giữa hai bên còn kết thúc. Lệ Na à, em trai chị đối với em là thật lòng đó, vui chơi qua đường giống những cô gái khác .
Các ngón tay Khương Lệ Na bấu chặt vào đầu gối, cô cảm thấy căng thẳng vô cùng. Cô chỉ muốn yên ổn kiếm tiền thôi mà, cô thậm chí còn trang điểm và ăn diện nhưng ̣i cô cứ bị vướng vào tầm ngắm của đàn ông vậy?
Ai quan tâm Nguyễn Lẫm có thật lòng lừa dối chứ? Căn bản cô có chút tình cảm nào với hắn, chỉ cảm thấy phiền quá phiền.
- Em.. em xin lỗi. tình cảm là thứ thể miễn cưỡng được. Em cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Vậy nên.. em xin thôi việc ạ.
- Chị có ý này , Lệ Na..
- Mong chị hãy chuyển tiền lương tháng này vào ̀i khoản của em ạ. Cứ xem như em kết thúc thử việc nhưng đạt yêu cầu ạ. Em cảm ơn chị và xin lỗi chị.
Dứt lời, Khương Lệ Na đứng dậy, cúi đầu chào rồi chạy ngoài. Cô muốn làm tổn thương bất kỳ người đàn ông nào nữa và càng muốn tổn thương chính mình.
Mỗi lần thấy Nguyễn Lãm xuất hiện là cô lại sợ hãi, cứ như vậy, cô e là mình sẽ chết vì bệnh tim mất thôi. Dù công việc ở quán rượu ban đêm cũng ổn và mang lại cho cô nguồn thu nhập khá nên dù làm công việc này, cô vẫn đủ xoay sở cuộc sống hiện ̣i.
Rời khỏi tiệm may, cô ôm theo mấy cái bánh bao lang thang đến công viên, vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn. Đây là một trong những biểu chiều hiếm hoi cô được nhàn nhã vừa ăn vừa ngắm cảnh nắng chiều rơi kể từ khi đặt chân đến bên này thành phố.
Cô tự hỏi bên bờ sông, Hà Chấn Kiệt và ba mẹ cô có thể nhìn thấy cô . Cô tự hỏi và ba mẹ cô có buồn khi đã lâu rồi, cô đến thắp hương cho họ .
Cô nhớ da diết những chiều đưa cô đến ven ngoại ô thành phố, cùng cô sóng bước bờ sông phẳng lặng dưới ánh chiều ̀. Cô nhớ da diết những cái ôm và nụ cười ấm áp của , càng nhớ da diết những khi làm nũng.