- Nhất ̣nh phải kết hôn cùng ? – Cô hỏi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào .
- Đúng vậy.
- Các cổ đông và ba sẽ đồng ý để mua nó với giá trời ?
Đối diện với ánh mắt như giễu cợt và khinh bỉ của cô, vẻ mặt trở nên buồn bã. Hóa cô đang nghi ngờ ư? Khi đưa lời đề nghị này, đã hạ quyết tâm sẽ làm bằng được.
Tất nhiên, số cổ phần mà Hà Chấn Kiệt để lại cho cùng với sự ủng hộ của ba chính là tấm giấy bảo lãnh giúp cho tiếng nói của có trọng lực tuyệt đối đối với các cổ đông.
- Bây giờ là chủ tịch của Hoa Vinh, em nói xem..
- Ra là vậy. Anh hưởng lợi rất nhiều từ Chấn Kiệt.
- Lệ Na..
Tiếng hét lớn, đôi mắt chất chứa giận dữ và đau lòng tột độ của Hà Chấn Đông khiến Khương Lệ Na bất giác co người lại. Cô cũng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà bản lại dám nói câu này.
Sao lại làm những việc khiến cho đầu óc cô trở nên hỗn loạn như vậy? Sao có thể dùng tiền và quyền lực của để ép cô kết hôn?
Anh có nghĩ cho tâm trạng và cảm giác của cô ? Người sắp trở thành vợ của em trai lại kết hôn cùng . Nếu cô chấp nhận thì khác nào phản bội Hà Chấn Kiệt lần nữa, một cách trắng trợn.
- Em nghỉ ngơi . Anh đã liên hệ với bên ngân hàng nhưng cũng sẽ chỉ có thể kéo dài thêm một tuần. Hãy suy nghĩ nhanh.
Dứt lời, Hà Chấn Đông đặt túi bánh bao xuống và đứng dậy, rời phòng. Nhìn bóng lưng người đàn ông xa dần, nước mắt cô bất giác tuôn rơi.
Sao phải hành hạ bản và cô như vậy? Sao phải hành hạ cả hai như vậy? Phải chăng cũng giống mẹ , cho rằng cô là nguyên nhân gây cái chết của Hà Chấn Kiệt nên muốn dùng cách này dằn vặt cô ?
- Chấn Kiệt, em có thể tự chăm sóc mình mà, lại bảo trai chăm sóc em?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-122-khong-buong-xuoi-2.html.]
Khương Lệ Na nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao đã bị bóp đến mức nát , lộ cả phần nhân thịt. Cô muốn ném nó nhưng chợt nhớ lại lời ba dặn, ông nói đừng lãng phí đồ ăn, nếu , khi về già, sẽ bị đói chết và cô cũng nhớ đến những đứa trẻ thiếu ăn thiếu mặc được Hà Chấn Kiệt dốc sức giúp đỡ. Thế nên, cô đành há miệng và cố gắng ăn nó dù rằng chỉ cảm nhận được vị mặn đắng của nước mắt.
- Nếu cô ấy biếng ăn thì dì cứ cho cô ấy ăn nhiều bữa nhỏ nhé. Một ngày chưng cho cô ấy nửa tổ yến. Tạm thời có nói chuyện với cô ấy thì đừng nhắc đến tên , có vẻ như cô ấy đang ghét rất nhiều.
- Vâng, thưa cậu chủ.
Anh đưa mắt nhìn lên cầu thang hồi lâu rồi lặng lẽ về. Khoảng cách giữa và cô lại ngày càng xa đến vậy?
Bên tầng lầu, Khương Lệ Na đang đứng ngay ban công, tay bám chặt vào thành lan can, trông xuống khoảng sân bên dưới. Bóng dáng cô độc của người đàn ông đó gợi cô nhớ tới Hà Chấn Kiệt dù rằng cô bao giờ phải nhìn từ góc độ này, cô luôn đứng ngay cánh cổng để tiễn và nói lời chào ̣m biệt.
Nhác thấy Hà Chấn Đông đầu, cô vội lùi lại, biến mất khỏi tầm nhìn của . Có lẽ cô nên có quyết ̣nh và lập trường của riêng mình. Cô sẽ theo sự sắp xếp của Hà Chấn Đông và sẽ để kiểm soát mình.
Cô cũng biết cô có còn tình cảm yêu đương với , cô chỉ biết rằng cô muốn một cuộc hôn nhân được xây dựng tiền đề ép buộc thế này.
Gió đêm thổi tung mái tóc , gió ̣t vào mặt khiến khóe mắt cay xè. Chiều nay, cũng đến viếng mộ em trai cho tới khi bóng tối buông xuống. Thật lòng mà nói, nếu Hà Chấn Kiệt buộc phải hứa thì vì tình yêu còn tồn ̣i với cô, cũng sẽ tìm cách để cô về bên . Thế nhưng, đã hai lần lấy tình yêu này để thuyết phục cô thì cả hai lần đều bị cô cự tuyệt.
Anh biết rằng lúc này, Khương Lệ Na đang nói chuyện cùng Lục Mỹ, yêu cầu cô nàng kế toán gởi cho mình phương thức liên lạc với các chủ công ty và tập đoàn đã liên hệ để thu mua Kim Thế, cô muốn đàm phán với họ để có được mức giá khả quan nhất.
- Lệ Na à, chị nói trước đây Hoa Vinh cũng từng mua lại một công ty đang bờ phá sản với mức giá cao, em xem..
- Không, em sẽ bao giờ bán Kim Thế cho Hoa Vinh. Được rồi, chị nghỉ ngơi , ngày mai, em sẽ xử lý việc này.
Vừa hạ điện thoại xuống thì tiếng chuông lại ngân nga, màn hình hiển thị tên người gọi là Trịnh Việt Cường. Tuy đang trong chuyến công ́c dài ngày ở nước ngoài nhưng có ngày nào là hắn gọi cho cô, hỏi han tình hình sức khỏe. Tất nhiên, hắn biết rằng Hà Chấn Đông đang về về trong nhà cô.
- Em vẫn khỏe, cảm ơn . À, Việt Cường à, có lẽ em sẽ phải bán Kim Thế thôi. Em còn sức để chèo chống nó nữa. – Cô nói tiếng thở dài.
- Chờ , ngày mai về rồi, sẽ thuyết phục ba mình mua lại Kim Thế với giá quá thấp. Việc của em là hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Không có gì quan trọng hơn bản em .
- Vâng. Cảm ơn .
Tuy biết hắn có thuyết phục được Trịnh Việt Hùng và các cổ đông nhưng cô vẫn thấy ấm áp và yên tâm trong lòng.