Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 119: Cơn Mưa Chiều Muộn - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-12 02:39:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi bình minh đến cũng là lúc Khương Lệ Na rời khỏi nhà, đến công ty Kim Thế. Sáng nay, cô ̣nh tự mình đến nghĩa trang nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Lục Mỹ, cô phải đổi hướng.
Cô biết bản thể trốn tránh mãi được. Cô phải có trách nhiệm với những gì ba cô gây . Công ty Kim Thế là công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên và ba cô là người duy nhất đứng tên giấy phép kinh doanh, có cổ đông gì cả.
Không khí nặng nề bao trùm phòng họp. Khương Lệ Na im lặng lắng các bộ phận báo cáo tình hình hiện ̣i của công ty.
Ngay khi thông tin phó tổng giám đốc của Hoa Vinh qua đời được đăng ̉i rầm rộ các bài báo điện tử thì các ngân hàng cũng đồng loạt trở mặt với Kim Thế, gởi văn bản yêu cầu thanh toán nợ quá hạn, đồng thời thông báo rằng vào đầu tuần , họ sẽ kiện tòa.
- Các đơn hàng vẫn đang sản xuất dở dang và các đối ́c đang hối. Họ nói nếu giao hàng đúng hẹn thì sẽ hủy hợp đồng và yêu cầu bồi thường. – Giám đốc kinh doanh lên tiếng.
- Những nơi chúng nhập nguyên vật liệu cũng đang hối thúc thanh toán công nợ. – Lục Mỹ thở dài.
- Đã có một số công ty ngấp ́ hỏi mua Kim Thế.
Tiếp đó, lại có mấy người nữa lên tiếng, nào là tiền lương nhân viên tháng này trả, nào là tiền thuế còn nợ.. nhưng Khương Lệ Na chẳng thể hết bởi đầu cô đang rất đau và cuồng trong những suy nghĩ tiêu cực hỗn loạn.
Cô biết bản khó mà lật ngược tình thế nếu có Hà Chấn Kiệt bên cạnh. Cô biết mình có ̀i trong việc kinh doanh lớn, có chăng chỉ có thể mở một cửa hàng thời trang nhỏ. Cô biết, cô phải thiên ̀i.
Nếu bán Kim Thế cho ai đó hoặc để cho ngân hàng phát mãi ̀i sản thì những khoản nợ khổng lồ vẫn sẽ được thanh toán hết, quan trọng là còn tiền lương nhân viên.
- Được rồi, ghi nhận các ý kiến của mọi người. sẽ.. đưa quyết ̣nh vài ngày nữa. – Khương Lệ Na siết chặt cây bút trong tay và nói.
Không ai bảo ai, mọi người lần lượt đứng dậy và rời . Lúc chỉ còn lại mình và Lục Mỹ, Khương Lệ Na mới lộ vẻ yếu đuối, gục đầu xuồng bàn và khóc. Nhìn đôi vai gầy của cô gái khẽ run lên, Lục Mỹ chẳng biết làm gì hơn ngoài việc đặt tay lên lưng Khương Lệ Na mà vỗ về.
Rời khỏi công ty, Khương Lệ Na bước vô ̣nh đường. Cô tự hỏi những người lâm vào cảnh phá sản phải chăng cũng có cảm giác như cô bây giờ? Tuyệt vọng và chỉ nhìn thấy một màu đen.
Cô đã hơn một lần muốn lao thẳng đường, nắm lấy tay tử thần nhưng một thế lực vô hình nào đó đã ngăn cô lại, nhắc cô nên nhớ và đừng phụ lòng những người đã sinh cô, yêu thương cô.
Khi ánh mặt trời đang rơi dần xuống những tòa cao ốc cũng là lúc Khương Lệ Na mang tro cốt của ba mình đến nghĩa trang và liên hệ với bên làm mộ để họ giúp cô hoàn thành công đoạn cùng. Cô thầm cảm ơn Trịnh Việt Cường đã giúp cô lo chu toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-cu-dau-yeu/chuong-119-con-mua-chieu-muon-1.html.]
Nhìn gương mặt của ba và mẹ hai tấm bia mộ, lòng cô được xoa dịu phần nào, tự an ủi mình có lẽ họ đã gặp , họ cô đơn nữa.
Sau khi thắp hương xong, cô mới hướng ánh mắt sang khu mộ gần bên cạnh. Bước chân cô chậm ̃i đổi hướng, tiến đến cạnh ngôi mộ mới toanh, tấm bia là gương mặt của người đàn ông mà cô ngỡ sẽ cùng mình chung chăn gối đến hết cuộc đời. Gương mặt vốn được cô ví von như ánh dương ban mai giờ đây nhìn thê lương, rầu rĩ quá.
- Chấn Kiệt, em đến thăm đây, ơi..
Bàn tay gầy đến mức gần như trơ xương của cô run rẩy chạm vào gương mặt tấm bia mộ, nước mắt thánh thót rơi xuống ngày một nhiều và rồi.. cô khóc như đê vỡ.
Nhớ thương, hối hận, nuối tiếc liên tục lấn át cô, khiến trái tim đớn đau như bị ai dùng d.a.o cứa ngang, cứa dọc. Nếu có thể, cô ước đất nơi này nứt , cho cô rơi xuống cùng , cùng nắm tay đến hoàng tuyền thiên đường đều được.
- Anh ơi, hết đau ? Anh hết đau rồi đúng ? em đau.. em đau quá..
Tay cô trượt xuống và rồi toàn cô ngã quỵ. Cô muốn đứng lên nữa, cô muốn nằm lại đây, ôm lấy mộ , an ủi và sưởi ấm cho như đã từng an ủi và sưởi ấm cho cô.
Nắng tắt hoàn toàn và những đám mây đen lớn dần kéo đến, che phủ cả thành phố. Khu nghĩa trang đột ngột tối sầm, tiếng sét rền vang, những tia chớp sáng lòa ̣ch ngang bầu trời và rồi cơn mưa ào ạt trút xuống.
Từng cơn gió mạnh ̣t ngang, ̣t dọc, hắt nước mưa vào khu mộ của nhà họ Hà nên dù bên có mái che thì Khương Lệ Na vẫn bị ướt. Cô cảm thấy lạnh bên ngoài mà chỉ cảm thấy tê ́i trong lòng. Đôi mắt cô từ từ khép lại, muốn buông xuôi.
Cảnh tượng đau lòng này đã lọt vào mắt Hà Chấn Đông khi vừa đặt chân đến. Ban nãy, khi tan làm, như bao buổi chiều trước đó, lái xe đến đây để thắp cho em trai vài nén nhang, mong sưởi ấm linh hồn người đã khuất.
Anh ngờ trời đang nắng bỗng đột ngột chuyển mưa ngay lúc vừa đến trước cổng nghĩa trang. Anh càng ngờ rằng Khương Lệ Na đang ở đây.
Anh tiến đến gần cô hơn. Mặc dù rất nhẹ và tiếng mưa, tiếng gió rít đang rất lớn nhưng Khương Lệ Na vẫn phát hiện có người vừa dừng lại cạnh mình. Cô chật vật ngồi dậy, đưa đôi mắt mỏi mệt, sưng húp nhìn lên người đàn ông đang che ô, lịch lãm trong bộ vest tối màu.
- Chấn Đông, em đã yêu Chấn Kiệt, quá khứ, hiện ̣i và tương lai, bóng dáng ấy vẫn sẽ ở trong tim em.
Cô muốn hỏi cho dẫu như vậy thì vẫn muốn kết hôn với cô nhưng cuối cùng, cô vẫn thể phát câu hỏi này.
- Tất cả chúng đều yêu thương Chấn Kiệt và sẽ mãi nhớ về em ấy. – Hà Chấn Đông đáp, ánh mắt vẫn rời khỏi gương mặt cô.