trấn an cô : "Đừng sợ, cô điên , g.i.ế.c chẳng đền tội , cảnh sát cũng gì cô .”
"Đừng sợ, cô dũng cảm lắm.”
"Cô là Từ Vân Phương dũng cảm nhất, dù xảy chuyện gì, cô hãy mạnh mẽ lên."
Cô sắc mặt nghiêm trang : " sợ, là Hứa Vân Phương dũng cảm nhất.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
" điên, g.i.ế.c đền tội, cảnh sát cũng gì ."
15.
là Từ Vân Phương.
cứu.
tỉnh trong bệnh viện.
c.ắ.t c.ổ tay suýt c.h.ế.t, nhưng bác sĩ kịp thời cứu .
cảnh sát trực bên ngoài :
“Giờ đây? Không bảo là bệnh của cô khỏi ? Sao tái phát đột ngột thế ?”
Giọng non trẻ, chắc là cảnh sát mới nghề: “Người điên g.i.ế.c thì phạm pháp, nhưng giải thích thế nào với dân chúng đây?”
Một khác đáp: “Giải thích gì chứ? Luật pháp quy định .”
“Huống chi, cô điên là do cô ? Đứa học sinh trầm cảm đó nhảy lầu tự sát thì liên quan gì đến cô ? Cô chỉ là một giáo viên thôi.”
“Còn cha học sinh gì? Chính họ lái xe đ.â.m c.h.ế.t cha cô , đá c.h.ế.t đứa con bảy tháng trong bụng cô , treo cô trần truồng cầu vượt.”
“Chồng cô Hạ Bình, vì đòi công bằng cho cô , nên g.i.ế.c c.h.ế.t con thú đó. Thế là sai ?”
Phải! nhớ . nhớ hết .
Mười năm , một học sinh nhảy lầu.
Phụ bảo đó là của , nhất định là gì đó khiến học sinh đó tìm đến cái c.h.ế.t.
Nhà trường cũng là của , rằng sớm phát hiện dấu hiệu bất thường, theo sát học sinh.
Dư luận cũng là của , rằng đạo đức nghề nghiệp, trách nhiệm, đủ quan tâm.
Để dẹp yên chuyện, ép nhận sai.
tưởng rằng chỉ cần cúi đầu, thứ sẽ qua.
.
Phụ là cha dạy con, nên lái xe đ.â.m c.h.ế.t họ.
Rồi vì đang mang thai, thời gian chăm học sinh, nên ông lấy chân đá c.h.ế.t đứa con bảy tháng trong bụng .
Hạ Bình điên lên, cầm d.a.o c.h.é.m c.h.ế.t ông .
Anh bắt, còn thì phát điên.
Đã lâu mới thấy tỉnh táo như thế.
từ từ mở mắt, thấy Hạ Bình còng tay bước tới.
Anh bằng ánh mắt chan chứa xót xa: “Vân Phương, , ở đây.”
“Hạ Bình...”
ôm lấy , bật : “Hạ Bình, em g.i.ế.c .”
Anh chỉ lặp lặp : “Không của em. Tất cả đều của em.”
hỏi: “Cảnh sát thể giam chúng chung phòng ? Em nhớ lắm… nhớ.”
Anh trả lời, chỉ mãi: “Không , đừng sợ, ở đây.”
“Con của chúng mất . Con c.h.ế.t .”
Anh vẫn : “Không của em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-thay-quy-goi-tuyen-tap-an-sinh-tu-23/chuong-7-het.html.]
“Em còn , còn cha… Hạ Bình, đừng .”
ôm chặt , sợ biến mất.
Anh : “Anh cả. Anh sẽ cải tạo , sớm thôi. Anh ở đây, Vân Phương, em đừng sợ.”
mỉm yếu ớt: “Em sợ. Em là Từ Vân Phương dũng cảm nhất. Em sợ gì hết.”
Hạ Bình sang van xin cảnh sát:
“Xin hãy giam chúng cùng , cầu xin các .”
“Cô còn nào cả, chỉ thôi. Đừng đưa cô bệnh viện tâm thần, cô sẽ c.h.ế.t mất.”
“Cô sai! Cô là một cô giáo tận tụy, m.a.n.g t.h.a.i bảy tháng vẫn lớp. Thế giới thật bất công với cô … quá bất công .”
ai trả lời .
Rất lâu , một lãnh đạo bước .
Ông dõng dạc : “Cô sẽ giam. Cô sai.”
“Một thầy quỳ gối, thì thể dạy học trò thẳng.”
Ông kết : “Nếu thế giới còn công bằng cho thầy cô, thì thế giới cũng chẳng còn công bằng nào nữa.”
Ngoại truyện — xin
là Lâm Tiểu Nhã.
Một cô giáo học sinh tát giữa lớp, mà vẫn mạng xã hội lăng mạ.
Một gì sai, nhưng ép xin .
từng nghi ngờ nghề nghiệp của thế giới , cho đến ngày đó.
quen Từ Vân Phương, nhưng chuyện của cô .
Việc học sinh nhảy lầu, ai cũng .
cô tan cửa nát nhà, mấy ai .
Mạng sống của học sinh là mạng.
đời của giáo viên đời ?
Nghe khi chồng cô tù, cô phát điên, nhốt bệnh viện tâm thần.
Vài năm , cô hồi phục.
Cô thể sống một yên .
cảnh sát rằng, cú sốc quá mạnh, cô tự phân li nhân cách.
Cô vẻ bình thường, nhưng thật đang chịu đựng nỗi đau khôn tả.
Ngày nào cô cũng vật lộn với ký ức.
Ngoài nỗi đau mất , còn là sự hoang mang cùng cực với thế giới .
Cô sai ở , nhưng vẫn tin là sai, ngày nào cũng tự trách, tự dày vò.
Nếu như cô thể ngăn vụ tự sát đó, lẽ bi kịch xảy .
Cha cô sẽ c.h.ế.t.
Đứa bé sẽ g.i.ế.c.
Chồng cô cũng sẽ tù.
Sau khi chuyện qua , đến bệnh viện thăm cô .
: “Cô yên tâm. sẽ xin . Dù ép, dù mất việc, dù cộng đồng mạng chửi, cũng xin . Chúng sai, nên cần xin .”
“ cũng sẽ dạy học sinh của như thế. Chúng thà c.h.ế.t , chứ sống quỳ.”
“Một tấm lưng cong thể chống nổi bầu trời rộng. Một thầy quỳ gối thể dạy những học trò thẳng.”
(HẾT)