Lông mi Ôn Trứ Chi rũ xuống, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi : “Chi bằng như thế , hai vị thể cùng Ôn mỗ giao dịch.”
“Ngươi thật sự giải ?” Sài Côn trông vẻ ngạc nhiên, đó phản ứng : “Ngươi giao dịch như thế nào?”
Lam Linh thu liễm ý : “Ôn Trứ Chi, cho dù ngươi tìm vị trí bảo vật thì ? Chỉ dựa ngươi và Kim đao thương hành, liệu sẽ tới ? Chỉ sợ giữa đường khác ám sát . Ngươi vốn dĩ giữ bảo vật, chi bằng ngoan ngoãn , thể nể tình khuôn mặt của ngươi mà bán ngươi linh dược.”
Ôn Trứ Chi xoay xe lăn, chầm chậm tiến về cửa đại sảnh, ngẩng đầu nữ tử đang ở quầy xem náo nhiệt.
“Lục chưởng quầy ăn ?”
Lục Kiến Vi đầy hứng thú : “Nói thử.”
“Ta cho ngươi vị trí cụ thể của bảo vật cùng với bản đồ cơ quan bên trong, nếu ngươi tìm linh d.ư.ợ.c thì nó sẽ thuộc về , những bảo vật còn đều thuộc về ngươi, như thế nào?
Giao dịch cũng quá hấp dẫn , Lam Linh và Sài Côn cần suy nghĩ đáp ứng.
Tại hợp tác với bọn họ chứ!
Lục Kiến Vi một tay chống cằm, mái tóc xõa sang một bên thái dương, ánh nắng lấp lánh làn da càng thêm trắng ngần, lông mày cũng toát lên thần thái linh động.
“Ôn công tử, hứng thú với bảo vật.”
Lục Kiến Vi yêu tiền nhưng tự lượng sức .
Trong mắt những kẻ khác, thực lực của nàng mạnh, lưng còn thế lực lớn chống lưng, Ôn Trứ Chi chọn cùng nàng giao dịch là việc hợp tình hợp lý.
trong nhà việc trong nhà, Lục Kiến Vi sư môn, chỉ một , cho dù bảo vật ở cũng thể lấy.
Xung quanh là bầy sói đói, nếu nàng thật sự đồng ý, chờ đợi Lục Kiến Vi sẽ chỉ những ám sát ngừng nghỉ.
Ôn Trứ Chi dường như bất ngờ, : “Vậy thì đổi một vụ ăn khác, Ta dự định ở khách điếm dài ngày, ngươi bảo vệ chu , giá cả vẫn là một tháng một vạn lượng.”
Thời hạn một tháng hết, gia hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ta-that-su-lam-an-chan-chinh-ma/chuong-150.html.]
Lục Kiến Vi gật đầu : “Được thôi.”
“Ôn Trứ Chi, ngươi ý gì?” Sài Côn cau mày: “Ngươi chuẩn vĩnh viễn trốn trong khách điếm ? Ngươi cần linh d.ư.ợ.c nữa?”
Lam Linh cũng : “Ngươi gây sự với bọn ? Ngươi xác định bọn cách phá giải tàng bảo đồ? là nực .”
Ôn Trứ Chi đáp , đầu phân phó A Nại: “Về phòng.”
Hắn rời dứt khoát khiến hai Lam Linh và Sài Côn còn kịp đe doạ thấy cửa phòng đóng sầm ngay mắt.
Kẻ chiến thắng cuối cùng chỉ Lục Kiến Vi — nàng kiếm một vạn lượng.
Lại năm ngày nữa trôi qua, Ôn Trứ Chi mỗi ngày đều nhàn nhã sách, uống đ.á.n.h cờ, dường như quá nhiều khao khát với linh dược, A Nại và Yến Phi Tàng mỗi ngày đều ngoại thành phát cháo.
Lam Linh và Sài Côn sắp đợi nổi nữa.
Bọn họ nhận tin tức, những dị sĩ trong Thiên Lí Lâu và Hắc Phong Bảo đều tìm manh mối từ bản chép của Tương tác tập chú.
“Ngươi thật sự tin Ôn Trứ Chi giải tàng bảo đồ?” Sài Côn tìm Lam Linh bàn bạc.
Bọn họ tuy là đối thủ cạnh tranh, nhưng lợi ích cũng thể hợp tác cộng sự.
Lam Linh dùng ngón tay cuộn tròn thắt lưng bằng vải eo, nhướng mày : “Hắn tinh thông kỳ môn độn giáp, chừng thật sự xem hiểu. Có điều Ôn Trứ Chi chỉ là một tên tàn phế, nếu ở Bát Phương Khách điếm thì chúng tới mức động như thế?”
“Chi bằng chúng thử thăm dò ?”
“Được.”
Trong sân, Ôn Trứ Chi đang kiên nhẫn dạy Nhạc Thù, bỗng dưng hai vị khách mời mà tới, quấy rầy bọn họ.
“Ôn công tử, nếu Lục chưởng quầy hứng thú với bảo vật, chi bằng ngươi cùng chúng hợp tác?”
Ôn Trứ Chi ngẩng đầu lên: “Các ngươi thành ý, .”