An bài xong Kim Thuần Tài, Triệu Mộc Gia chút tò mò hỏi, “Vì đám nước K tiếng Hoa giỏi ?”
“Bây giờ nếu ném nhà tù tử hình, học tiếng nước K là thể thả , đến hai tháng cũng thể giỏi.” Trương Hiểu Quyên khoác vai , “Tiềm năng của con là vô hạn, dồn đến đường cùng thì thể bộc phát .”
“Đám mạt thế lưu lạc đến chỗ chúng , tiếng Hoa thì c.h.ế.t đầu tiên, ai học nhanh?”
Triệu Mộc Gia gật gù suy tư, “Anh Trương, lời lý.”
Lục Sanh tham gia cuộc chuyện của hai đứa trẻ, đầu dặn dò Tô Chính, “Ngoài , chắc chắn còn khác trộn thành phố M, tăng cường an ninh tất cả các lối , trong thành phố tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt.”
Ba ngày kiểm tra quy mô lớn liên tục, quả nhiên như Lục Sanh dự đoán, trong thành phố tìm bốn trộn .
Trong đó một ông già râu bạc là yêu thích ảo thuật, lúc bắt vẫn còn đang loay hoay với chiếc mũ ảo thuật và hộp ảo thuật ở nhà.
“Người gì đó .” Mã Đông Mai xách cổ áo ông già ném phòng họp, nhíu mày báo cáo với Lục Sanh, “Nói tiếng Hoa vụng về, bên ngoài cũng vẫn là tóc vàng mắt xanh hề ngụy trang, loại trộn ?”
“Bất kể chúng đ.á.n.h thế nào cũng chống cự, giống dị năng.”
Lục Sanh ông già râu bạc ở xa.
Ông mặc bộ trang phục biểu diễn thông thường, choàng chiếc áo choàng lụa lộng lẫy, mỉm cúi chào Lục Sanh.
Sau đó ông già thò tay mũ ảo thuật, lấy một chú thỏ trắng muốt lông xù.
Chú thỏ cái miệng ba thùy màu hồng phấn, nhai nhai trông đáng yêu. Ông già đặt chú thỏ lên bàn, chú thỏ nhảy tưng tưng chạy đến bên cạnh Lâm Tiểu Bảo.
Lâm Tiểu Bảo thích động vật nhỏ, lấy một lá xà lách từ chiếc bánh sandwich bữa sáng đưa cho nó.
Chú thỏ ngửi ngửi, vẻ khinh thường đầu .
Ông già râu bạc hì hì, từ trong mũ ảo thuật lấy một chú bồ câu sạch sẽ, đó tùy tiện đặt chiếc mũ ảo thuật lên bàn.
Trương Hiểu Quyên chiếc mũ ảo thuật lộng lẫy , “ từ nhỏ luôn tò mò, biến ảo thuật những con thỏ và bồ câu nhét kiểu gì ?”
Anh còn dứt lời, chiếc mũ ảo thuật vốn đặt bàn đột nhiên rung lên dữ dội.
Giây tiếp theo, vô con thỏ mắt đỏ như thủy triều từ trong mũ ảo thuật lao , nhanh chóng bò đầy cả cái bàn dài.
“Chào mừng trở thế kỷ mười bốn.”
Ông già râu bạc cúi chào sâu, với giọng điệu rõ ràng.
“Nói gì ?” Trương Hiểu Quyên vẻ mặt ngơ ngác, “Thế kỷ 21 đến những năm 20 , còn nhớ nhung thế kỷ mười bốn ?”
Ông già râu bạc , từ trong áo choàng móc một chú bồ câu trắng muốt.
Chú bồ câu kêu hai tiếng ngón tay khô héo thô ráp của ông già, đôi cánh nhẹ nhàng vỗ khí, cái đầu nhỏ nghiêng, trông nhỏ nhắn đáng yêu.
Ông già với ánh mắt trìu mến, dùng ngón cái và ngón trỏ vòng quanh cổ trắng muốt của chú bồ câu.
Rắc.
Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Ánh mắt trìu mến của ông già đột nhiên chuyển lạnh, ngón tay đột nhiên siết chặt, cứng rắn bẻ gãy cổ chú bồ câu.
“Cúc cu.”
Điều khiến rợn tóc gáy là, chú bồ câu gãy cổ vẫn phát tiếng kêu bình tĩnh.
Chiếc mũ ảo thuật lăn xuống bàn, vẫn ngừng chảy những con thỏ lớn nhỏ. Chỉ trong vòng một phút, cả căn phòng chiếm đóng bởi đủ loại thỏ với màu sắc và kích cỡ khác .
Dù là sinh vật đáng yêu đến , khi lượng tích lũy đến một mức độ nhất định cũng sẽ khiến cảm thấy áp lực cực lớn.
“Cúc cu.”
“Cúc cu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-777.html.]
Chú bồ câu cụt đầu liên tục kêu hai tiếng.
Cùng với tiếng kêu kỳ dị của bồ câu, tất cả những con thỏ trong phòng họp đột nhiên dừng , chỉnh tề đầu.
Vô đôi mắt giống như những ngọn đèn đỏ thẫm, dày đặc chằm chằm trong phòng, cái miệng ba thùy màu hồng phấn khép mở theo tần suất nhất quán.
Động tác kỳ lạ và đồng bộ , khiến tất cả mặt tại hiện trường nhất thời cảm thấy như kim châm lưng.
Kinh hãi, áp bức, quái dị.
Áp lực khổng lồ như thủy triều nhanh chóng lan tỏa.
Đôi mắt đỏ ngầu của những con thỏ đầy tơ máu, tỏa ánh hung ác. Chúng dần dần mọc răng nanh dài và sắc nhọn, bốn chi mọc móng vuốt sắc bén.
“ đầu tiên cảm thấy thỏ thật ghê tởm…”
Lâm Tiểu Bảo dứt lời, đám thỏ dày đặc đột nhiên trở nên xao động.
Những con thỏ lao như điên trong phòng họp, phát tiếng kêu ngắn và sắc nhọn. Móng vuốt nhỏ bé sắc bén nhanh chóng cào lên tường, dùng răng c.ắ.n xé thứ thể chạm tới.
Chiếc bàn gỗ sồi cứng rắn c.ắ.n gãy trong hai , tủ kim loại ở góc phòng lập tức thủng lỗ chỗ. Đám thỏ giống như châu chấu qua đồng, nơi chúng qua còn gì.
Một khi con quái vật nhỏ cắn, ít nhất sẽ giật mất một mảng thịt lớn.
“Bắt lấy ông già !” Triệu Mộc Gia và Tô Chính đồng loạt lao về phía ông già râu bạc.
Tốc độ của hai cực nhanh, nhưng tay còn chạm góc áo, ông già biến mất mặt hai !
Trong khí chỉ còn một tiếng khẽ khàn khàn già nua.
“Cái …”
Khi Triệu Mộc Gia còn đang kinh ngạc, Lục Sanh giơ tay nhanh chóng b.ắ.n một viên đạn khí về phía chiếc mũ ảo thuật bàn.
Tiếng nổ trầm đục vang lên, trong mũ ảo thuật truyền đến một tiếng kêu t.h.ả.m thiết, bàn lập tức văng tung tóe một màn máu.
Khói thịt cháy lông lan tỏa trong phòng che khuất tầm , Lục Sanh dứt khoát rút d.a.o đ.â.m về phía vị trí b.ắ.n máu.
Cùng với một tiếng rên xiết t.h.ả.m thiết, ông già râu bạc Lục Sanh dùng d.a.o kéo từ bàn đến mặt.
Tuyền Lê
“Mũ ảo thuật mới là bản thể.”
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của , Lục Sanh bình thản giải thích.
Đám thỏ tràn lan trong phòng nhanh chóng xử lý, đúng lúc Lục Sanh chuẩn thẩm vấn kẻ chủ mưu, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Không xong , chuột bọ bên ngoài tràn lan, thể g.i.ế.c hết !” Tiêu Ngọc vội vã chạy , mồ hôi nhễ nhại .
Lục Sanh giao ông già cho Triệu Mộc Gia, lập tức dẫn xông khỏi tòa nhà văn phòng.
Đường phố vốn yên phồn hoa giờ đây ngổn ngang.
Vô con chuột cống bẩn thỉu, xí từ cống thoát nước và ống thông gió lao , điên cuồng tấn công sinh vật sống thấy đường.
Những con chuột dài gần bằng cẳng tay trưởng thành, dày đặc luồn lách phố thương mại, phát tiếng kêu chi chi khiến rợn tóc gáy.
Thùng rác hai bên đường đều chuột lật đổ, rác thải sinh hoạt vương vãi khắp nơi, chuột khi lục lọi, gặm nhấm trong đống rác lao các cửa hàng tầng một, c.ắ.n xé thứ thể thấy.
“C.h.ế.t tiệt, đám chuột lớn phương Nam ?” Trương Hiểu Quyên , vài con chuột hung hăng lao về phía Lục Sanh và mấy .
Lục Sanh ném quả cầu lửa lớn thiêu rụi lũ chuột lao tới thành tro, đầu dặn dò Tô Chính, “Mở hệ thống phát thanh thành phố, ai c.ắ.n thì đừng hoảng loạn, lập tức đến bệnh viện trung tâm tìm thầy Hứa và cô Phương trị liệu.”
Sau khi sắp xếp nhân lực phụ trách hậu cần và giữ gìn trật tự bệnh viện, Lục Sanh dẫn mặc đồ bảo hộ lao đường phố.
Tiêu Ninh vốn đang dựa cửa hàng tiện lợi ung dung ăn mì xe đẩy, dáng vẻ mặc kệ sự đời, Lục Sanh một cước đá mông, lệnh cho gia nhập đội quân diệt chuột.
Đối mặt với đám chuột như thủy triều, căng thẳng giương cao vũ khí trong tay.