Có Sakura dẫn đường, nhanh chóng tìm nhà kính siêu lớn ở một phía khác của khu nhà máy.
“Trong nhà máy nhiều d.ư.ợ.c liệu quý, đều là đám nước J mang đến từ các kênh khác .” Đồng Tử Kỳ căm phẫn , “Trước đó bọn họ trồng d.ư.ợ.c liệu Hoa Hạ nhân tạo, ngờ là thật.”
Diện tích nhà kính còn lớn hơn tưởng tượng của Lục Sanh và , một nhà kính siêu lớn vài trăm mét vuông, bên trong thể thấy trồng các loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm.
“Trước đó nước J chiếm bằng sáng chế t.h.u.ố.c của Hoa Hạ, đám đúng là nghiện ăn trộm.” Trương Hiểu Quyên xoa xoa cây nấm đầu Hàn Nhị mà phàn nàn.
Khu vực bên ngoài nhà kính đầy đủ thiết bảo vệ an , nhưng mống mắt của Sakura mở khóa, tốn chút sức vượt qua khu vực an .
Vừa đẩy cửa , phía lớp lớp d.ư.ợ.c liệu xanh mướt truyền đến một chuỗi tiếng leng keng.
“Meo meo?”
Một con mèo Ba Tư kích thước tương đương Tráng Tráng nhảy nhảy chạy , đôi mắt xanh biếc xinh tò mò đ.á.n.h giá Lục Sanh và .
“Ai ở ngoài ?”
Một giọng nữ gọn gàng vang lên.
Một lát , một bóng chống gậy khập khiễng .
Là một phụ nữ bốn mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng ngang tai, da trắng nõn sạch sẽ, sống mũi đeo một cặp kính gọng hẹp.
Ngũ quan thanh tú kết hợp thể là kinh diễm, nhưng cả toát lên khí chất tri thức và bình tĩnh, là xuất từ gia đình thư hương. Quần áo rõ ràng giặt nhiều , màu sắc chút phai nhạt, nhưng sạch sẽ và vặn, chút nào là vẻ lúng túng khi chạy trốn trong mạt thế.
“Các là ai?”
Người phụ nữ lạnh nhạt quét mắt Lục Sanh và mấy , bình tĩnh gọi chú mèo Ba Tư, “Cầu Cầu, về đây.”
Con mèo Ba Tư đôi mắt màu hổ phách tò mò đ.á.n.h giá Lục Sanh và , cam lòng chạy về bên chân phụ nữ, vươn vai dựa bắp chân bà.
“Cô Trần? Là cô ?”
Đồng Tử Kỳ chút do dự phụ nữ trung niên một lúc lâu, mới chắc chắn hỏi.
Nhóm là nghiên cứu sinh trực hệ của Trần Diễm Hồng, chỉ là đó khi còn học đại học từng lớp học lớn của Trần Diễm Hồng, còn coi như quen .
Bị áp bức trong nhà máy hóa chất ba năm, ký ức mạt thế sớm bào mòn gần hết. Ba năm gặp, hình ảnh của Trần Diễm Hồng trong đầu Đồng Tử Kỳ sớm mờ nhạt, chỉ còn một đường nét mơ hồ.
“Cô là ai?” Trần Diễm Hồng chống khung kính, mở lớn mắt.
Đồng Tử Kỳ kích động, mắt ngấn lệ, “Thưa cô, em là Đồng Tử Kỳ, đây từng học lớp của cô.”
“……”
Sau vài giây im lặng ngượng ngùng, Trần Diễm Hồng khẽ hắng giọng, “Xin … cô nhớ .”
Cuộc sống nơi mạt thế thật sự quá gian khổ, học trò của Trần Diễm Hồng nhiều, ngoài những bà trực tiếp dạy dỗ, những khác bà còn nhiều ấn tượng. Hơn nữa, Đồng Tử Kỳ cắt mái tóc dài, giờ chỉ còn kiểu tóc tém, khác với hình ảnh ở trường, nhất thời bà thể nhận .
Lục Sanh và những khác: “……”
Thế là xong .
Ngay cả cũng nhận , Trần Diễm Hồng thể yên tâm theo bọn họ.
Thấy bầu khí trở nên căng thẳng, Trình Mặc Phàm vội vàng vỗ ngực, “Thưa cô Trần, là em ạ! Là Trình Mặc Phàm, cô bắt gặp ăn lẩu ở giảng đường đấy!”
“À… là em .”
Trần Diễm Hồng đ.á.n.h giá Trình Mặc Phàm từ đầu đến chân, cuối cùng cũng nở một nụ nhạt.
Đã dạy quá nhiều học trò, chỉ hai loại học trò mà giáo viên thể nhớ .
Một là những học hành xuất sắc và quan hệ thiết với thầy cô, hai là những đặc biệt nghịch ngợm khiến thầy cô ấn tượng sâu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-730.html.]
Rõ ràng Trình Mặc Phàm thuộc loại thứ hai.
Xét đến địa vị của Trần Diễm Hồng trong lĩnh vực chuyên môn, mấy dám lén ăn đồ ăn trong lớp của bà, huống chi dám ăn những món mùi vị rõ ràng như lẩu thì chỉ Trình Mặc Phàm.
Vì , dù nhiều năm trôi qua, Trần Diễm Hồng vẫn nhớ rõ.
“Thưa cô Trần, đường chúng sẽ giải thích rõ hơn, bây giờ cô với chúng em .” Đồng Tử Kỳ bước nhanh lên, chủ động nhận lấy cây gậy của Trần Diễm Hồng, nhíu mày chút xót xa, “Chân cô ạ?”
Trần Diễm Hồng nhíu đôi mày thanh tú, “ thể rời khỏi đây.”
“Tại ?” Cố Văn khó hiểu hỏi.
“Họ bắt học trò của , nếu rời , những học trò sẽ liên lụy.” Trần Diễm Hồng khổ, vén ống quần lên để lộ mắt cá chân, “ còng điện tử, một khi rời khỏi phạm vi nhà kính , phòng giam giữ học trò sẽ tự động phát nổ.”
Trình Mặc Phàm sững một giây, ngập ngừng , “Thưa cô Trần… lẽ… các sư sư tỷ còn nữa…”
Tuyền Lê
Đã lâu như , ai còn thể đảm bảo những đó còn sống? Với sự hèn hạ của đám nước J , lẽ qua bảy ngày đầu tiên từ nhiều năm .
Trần Diễm Hồng giữ vẻ mặt bình tĩnh, dịu dàng vuốt ve con mèo, “Chỉ cần rời , họ còn hy vọng sống sót, một khi bước khỏi nhà kính , họ sẽ còn cơ hội sống nữa.”
“Là thầy của họ, thể để học trò của gặp nguy hiểm.”
Bà còn hết lời, con mèo trong lòng Lục Sanh giật lấy.
“Ngồi yên đừng động, đừng lên tiếng.”
Lục Sanh liếc mắt hiệu cho Trương Hiểu Quyên và Tiêu Ngọc, hai kẹp chặt lấy Trần Diễm Hồng. Lục Sanh lấy máy giải mã, quét hai mắt cá chân của Trần Diễm Hồng.
Sau hai tiếng bíp điện tử, còng điện tử chân bà rơi .
Lục Sanh lấy một con cừu nhỏ đang ăn cỏ từ trong gian , trực tiếp lắp còng điện tử chân của con cừu.
Toàn bộ quá trình khiến Đồng Tử Kỳ và những khác ngây .
“Còng điện tử thường chức năng định vị GPS, hai giây sẽ mới vị trí, một khi hoạt động trong phạm vi vượt quá khu vực thiết lập, còng điện tử sẽ lập tức báo động.” Hứa Diệc kiên nhẫn giải thích cho đám tò mò.
Trần Diễm Hồng chút do dự, “ còng điện tử còn chức năng ghi âm, những lời chúng lẽ tải lên , thể .”
“Yên tâm, chúng thiết chắn từ trường, tín hiệu ở đây cắt.” Lục Sanh liếc Tiêu Ninh.
Tên tuy ít , nhưng những việc cần đều thiếu, cô vẫn khá hài lòng.
“Bây giờ lúc hỏi mười vạn câu hỏi, hết cứ rời khỏi đây .”
Lục Sanh lấy một chiếc xe lăn điện từ trong gian , bảo Trương Hiểu Quyên dìu Trần Diễm Hồng lên. Chiếc xe là thứ thu thập từ triển lãm t.h.u.ố.c hồi đầu mạt thế, ngờ ích.
Một đoàn đẩy Trần Diễm Hồng nhanh chóng rời khỏi nhà kính, bao xa thì Lục Sanh dừng .
Cô búng một viên đạn khí, b.ắ.n về phía khu rừng rậm rạp bên cạnh.
“Ui da.”
Hai bóng từ trong tán lá xanh mướt rơi , luống cuống bò dậy.
“Chúng … chúng là công nhân phụ trách chăm sóc cô Trần… cứ tưởng các là của đám J phái tới, sợ bắt gặp lười biếng nên trốn ở trong .”
Hai đều ngoài ba mươi, dáng vẻ chất phác, thật thà.
“Biết lười biếng thì nên c.h.ặ.t t.a.y để tỏ lòng hối cải.”
Chưa đợi Lục Sanh , một giọng lười biếng, âm u đột nhiên vang lên từ xung quanh, khiến rợn tóc gáy.
Hai vốn đang hoảng sợ đột nhiên dậy với vẻ mặt ngơ ngác, lục lọi gốc cây.
Một lúc , hai mỗi cầm một chiếc rìu chặt cây, chút do dự bổ xuống bàn tay trái của .