“Theo tin tức của chúng , tất cả ký sinh trùng đều xuất phát từ một ổ duy nhất. Hang ổ của những quái vật trong hầm phòng căn cứ Chu Sơn.”
“Vào thời điểm đầu của cuộc xâm lược của quái vật, hầu hết trong căn cứ Chu Sơn vì tránh nguy hiểm tạm thời hầm phòng , rơi hang ổ của quái vật.”
“Hầm phòng thường chỉ một lối duy nhất. Khi những ký sinh vật kiểm soát lối , những thành viên của căn cứ trở thành chim trong lồng của những quái vật .”
Tô Chính bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, “Thảo nào bên chúng hầu như thấy nào từ căn cứ Chu Sơn chạy thoát . Nếu , một căn cứ lớn như thể nào còn một ai sống sót.”
“Thời gian lâu như , những đó còn sống ?” Tôn Điềm Điềm khẽ hỏi.
Mã Đông Mai cảnh giác đ.á.n.h giá Ngô Hải Nam, “Nếu quái vật chặn hết lối , còn sống sót trốn đến căn cứ Tùng Bắc?”
“Tin tức của các đáng tin ? Đừng là lừa chúng tất cả bẫy g.i.ế.c.”
Ngô Hải Nam Mã Đông Mai với vẻ ngưỡng mộ, “Người sống sót bên chúng dị năng biến hình đặc biệt. Hắn biến thành động vật nhỏ để chạy ngoài lúc quái vật phong tỏa cửa, may mắn là ký sinh.”
“Hơn nữa, chúng hiện tại còn đường nào khác để lựa chọn. Không thể tiếp tục để ký sinh trùng sinh sôi nữa, hành động ngay lập tức.”
Ngô Hải Nam , bên cạnh một bé béo ú kéo lấy cánh tay lắc lắc, “Anh, đói đói, ăn ăn.”
“Cậu thiếu ăn một bữa thì c.h.ế.t ?” Trước mặt Lục Sanh và , Ngô Hải Nam ngượng ngùng gãi đầu, xách cổ áo bé béo ú kéo sang một bên.
“Có, , thật sự đói.” Cậu bé béo ú tên là Phan Chí, ủy khuất vỗ vỗ bụng đầy thịt.
Ngô Hải Nam đen mặt, áy náy gật đầu với Lục Sanh và , “Chờ một chút nhé, xin .”
Tiếp đó dẫn Phan Chí đến cửa, đối mặt với những con thỏ hoang ký sinh đang trừng mắt chằm chằm bên ngoài, tung một đ.ấ.m mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-696.html.]
Ngô Hải Nam dùng vài cú đ.ấ.m đơn giản thô bạo, những con ký sinh trùng béo múp, trơn tuột trực tiếp bật khỏi sọ con thỏ, và Phan Chí dễ dàng bắt .
Phan Chí từ lấy một chiếc que sắt dùng để xiên thịt nướng, “phụt phụt” mấy cái xiên đám ký sinh trùng bắt , động tác thuần thục đưa đến mặt Ngô Hải Nam.
Tuyền Lê
Ngô Hải Nam thở dài, lòng bàn tay hướng lên tạo một ngọn lửa, nhanh chóng nướng xiên ký sinh trùng đó thành món ăn giòn rụm bên ngoài, mềm ngọt bên trong.
Phan Chí còn tinh tế rắc một chút bột ớt lên, khí lập tức tràn ngập mùi hương đặc trưng của protein cháy khét.
“Thơm quá… Nghe như nhộng tằm nướng…”
Thời Niệm nuốt nước bọt, hít hà mạnh mẽ.
Trương Hiểu Quyên đưa tay bịt miệng Thời Niệm, “Ngoan, lời, chúng ăn , thứ đó bẩn, đó là côn trùng.”
Sau khi bé béo ú ăn hết xiên nướng, Ngô Hải Nam mới dẫn trở đám đông, áy náy giải thích với .
“Phan Chí đây ký sinh trùng chui đùi, tuy chúng phát hiện kịp thời lấy , nhưng cũng để di chứng, cần bổ sung thức ăn liên tục.”
“Chào các chị, cứ gọi em là Tiểu Chí là .” Phan Chí thấy Thời Niệm trông như búp bê trong đám đông, liền nhiệt tình chìa tay chào hỏi.
Thời Niệm chớp chớp mắt, khinh bỉ liếc một cái trốn Hứa Diệc, chỉ lộ nửa cái đầu nhỏ xù lông.
“Thầy Hứa, ăn côn trùng.”
Phan Chí: “……”
Đó là âm thanh của trái tim tan vỡ.
“Phan Chí đây khá gầy. Từ khi di chứng , bổ sung protein liên tục. Thịt thông thường ăn xong no lâu, đó tình cờ phát hiện loại ký sinh trùng thể cung cấp năng lượng trong nửa ngày.”