“G.i.ế.c mãi hết, căn bản là g.i.ế.c hết, t.h.i t.h.ể cháy đen bên ngoài đều sắp chất thành núi, ngày thứ hai vẫn thể chui vô quái vật.” Lâm Tiểu Bảo mí mắt lờ đờ chỉ mở một khe hở, một tay chống cằm.
“Cứ chờ đợi như là cách.” Tô Chính vẻ mặt nghiêm túc.
Tuyền Lê
“Khu trú ẩn Chu Sơn còn tin tức truyền ?” Lục Sanh nhíu mày hỏi.
Lữ Tùng lắc đầu, “Đã hai ngày nhận bất kỳ thông tin nào từ bên Chu Sơn, chúng cũng thử liên lạc với các khu trú ẩn, nhưng ai trả lời.”
Lâm Tiểu Bảo vốn đang ngủ gà ngủ gật đôi mắt mở to, thôi c.ắ.n chặt môi, “Không lẽ diệt sạch ?”
Bầu khí áp lực nhất thời bao trùm lấy tâm trí .
“Căn cứ Chu Sơn là nguồn gốc của quái vật ký sinh, triệt để giải quyết ký sinh trùng, vẫn đến căn cứ Chu Sơn một chuyến.”
Lục Sanh dứt khoát dậy.
Thà rằng luôn động chịu đựng sự xâm nhập của những quái vật , hơn là trực tiếp đến hang ổ để giải quyết triệt để.
…
Căn cứ Chu Sơn cách thành phố M một con sông, khi Lục Sanh bọn họ bước lên bờ sông, bên ngoài căn cứ t.h.i t.h.ể chất đống, thịt thối chất đầy.
“Toàn bộ động vật núi đều ký sinh … nhiều t.h.i t.h.ể như .” Trương Hiểu Quyên đeo khẩu trang, phái một đội đất nhỏ mở đường phía .
Đường lớn t.h.i t.h.ể thối rữa chất đầy, xe vài bước thịt vụn kẹt lốp xe. Máy bay tùy thời thể chim tấn công, Lục Sanh bọn họ chỉ thể chọn bộ tiến về căn cứ Chu Sơn.
Một đoàn bộ hai tiếng đồng hồ, còn cách căn cứ một giờ đường.
Để giữ sức, cả đoàn đành tạm thời tìm một nơi tương đối sạch sẽ để nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-691.html.]
Thời Niệm tự nguyện giúp Mã Đông Mai và Lâm Tiểu Bảo cắt rau, đặt hành lý nặng trịch xuống, cạnh đống lửa.
Ngay khi thả lỏng hưởng thụ khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi, một bài hát kỳ lạ đột nhiên từ bụi cây xa xa bay tới. Giọng hát như như than, uyển chuyển ngân nga, khiến tự chủ mà cảm thấy buồn bã.
Tiểu Mãng vốn đang cố gắng xào trứng chảo đột nhiên dừng tay, ánh mắt đột nhiên đờ đẫn.
Anh đôi mắt trống rỗng, vứt bỏ cái sạn, vẻ mặt mơ màng từ từ ngẩng đầu lên.
Ngoài tiểu Mãng, một thành viên trong đội cấp bậc dị năng cao đột nhiên như nhập hồn, gỗ đá dậy theo hướng giọng hát mà di chuyển bước chân.
Lục Sanh khẽ nhíu mày.
“Cái trò quen thuộc! Để !” Trương Hiểu Quyên ngậm một quả táo lớn nhảy dựng lên.
“Người thể vấp ngã hai trong cùng một cái hố! Nhìn !”
Trương Hiểu Quyên hứng thú bừng bừng lấy một hộp đất nặn trẻ em, những nặn đất nhỏ màu sắc sặc sỡ như bánh bao mà nhảy xuống, hùng hổ lao đám đang đờ đẫn, giơ nắm đ.ấ.m nhỏ đ.á.n.h tới tấp mặt bọn họ.
Sau vài cú đấm, Tiểu Mãng và những khác cuối cùng cũng tỉnh táo .
“Anh Trương, tay thật tàn nhẫn…” Tiểu Mãng ôm má sưng đỏ, ủy khuất oán giận.
Nhận thấy dường như tỉnh táo , giọng hát u oán trong bụi cây đột nhiên tăng âm lượng. Kèm theo tiếng lá cây xào xạc, vô chim thú giọng hát kinh động lao khỏi rừng.
“Bình cũ rượu mới, vẫn là bạn cũ.” Trương Hiểu Quyên dùng đất nặn nhào thành hai viên bi nhỏ nhét tai, hét lớn , “Còn nhớ tên ngốc gọi là chú ?”
“Lại là yêu tinh biển ?” Hàn Nhị trồng vài quả chanh lòng bàn tay, cắt thành lát chia cho .
Vị chua tê răng cổ họng, đầu óc hỗn loạn nhất thời tỉnh táo hơn phân nửa.
Tiếng sột soạt mơ hồ từ trong khu rừng rậm rạp xung quanh truyền , kết hợp với giọng hát rối loạn tư duy khiến cảm thấy phiền não.