Trương Hiểu Quyên tò mò xung quanh, cuối cùng dời ánh mắt đến sân một căn nhà bên .
Trong sân một cây cổ thụ, cây buộc một sợi dây, đầu buộc cửa sổ căn nhà gạch, hẳn là dùng sào phơi quần áo.
Trên dây phơi vài món quần áo giặt, trong đó còn lẫn một chiếc quần lót nữ màu hồng cánh sen.
“Bà con sống thật đấy, đến lúc còn hoang dã như .” Trương Hiểu Quyên thuần thục bịt mắt Hàn Nhị.
Hàn Nhị giữ c.h.ặ.t t.a.y Trương Hiểu Quyên, tò mò , “Chiếc quần lót đó ở giữa rách còn giặt, vứt hơn ?”
“Chuyện lớn trẻ con nên hỏi.”
Người phụ nữ trung niên đang phơi ngô khô trong sân liếc thấy ánh mắt Trương Hiểu Quyên, lập tức lao tới thu hết quần áo dây phơi ném nhà.
Lục Sanh và giống như những con vật mới đến trong sở thú, đột nhiên trở thành điểm tham quan để dân làng đến chiêm ngưỡng.
Một lúc , vài đàn ông mặc áo khoác gió chống nắng, tay cầm cuốc từ sâu trong thôn chạy tới, “Các là ai?”
Lục Sanh mỉm nhạt, “Chúng là qua đường, trời tối tiện đường, ở nhờ trong thôn một đêm.”
Đã đến đây thì thể về tay , bất kể thế nào cũng kiếm đủ 100 điểm hoạt động tại thôn Từ Gia.
Trước mắt cứ tạm thời ở , thể đ.á.n.h zombie thì đánh, nếu tìm zombie thì nghĩ cách khác.
Vài đàn ông vẻ là quyền lực trong thôn, liếc dời ánh mắt về phía Lục Sanh, “Chỗ ở trả phí, các tinh hạch ? Hoặc lương thực cũng .”
Lục Sanh vẻ mặt khẽ động.
Những dân làng còn tinh hạch, hơn nữa khi chuyện, bên cạnh hề lộ vẻ ngạc nhiên.
Xem dân làng trong thôn từng g.i.ế.c zombie.
“Được, đủ ?.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-598.html.]
Lục Sanh lấy năm mươi viên tinh hạch trung cấp, hiệu cho đàn ông trung niên dẫn đầu đám , “Năm mươi viên, ở ba đêm.”
Cô đưa giá thị trường hiện tại, những dân làng nếu hiểu về thế giới bên ngoài thì hẳn sẽ giá trị của những viên tinh hạch .
Tuyền Lê
Quả nhiên, những viên tinh hạch trắng bóng lấp lánh, đàn ông trung niên dẫn đầu mắt sáng lên, lập tức toe toét nhận lấy từ tay Lục Sanh, “Đủ đủ ! Số đủ ! Có tiền thì sớm chứ!”
“Các chắc mệt mỏi đường chứ? lập tức sắp xếp chỗ ở và bữa tối cho các , ở chỗ chúng cứ coi như nhà , tiền thì cái gì cũng dễ .”
Dân làng vốn đang lạnh lùng vây xem cũng lượt toe toét, ánh mắt Lục Sanh và cũng đổi, từng vui mừng như sắp ăn Tết.
Hàn Nhị khoác tay Lục Sanh, chút ngạc nhiên tốc độ đổi thái độ của dân làng, “Từng đổi sắc mặt nhanh như , đúng là tiền sai khiến thứ.”
“Chỉ sợ chỉ tiền của cô.”
Lục Sanh lạnh.
Mấy dân làng vây quanh, thẳng thôn, đường nhà nào cũng xem. Ngay cả Hàn Nhị vốn dạn dĩ cũng chịu nổi áp lực vây xem, cúi đầu trốn Trương Hiểu Quyên.
Rầm rầm rầm.
Mấy qua một cái sân nhỏ, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng va chạm trầm thấp.
Rầm rầm rầm.
Liên tiếp mấy tiếng, đều từ một căn nhà gỗ bẩn thỉu ở rìa sân truyền .
Lục Sanh và tiếng động thu hút, theo tiếng động về phía căn nhà nhỏ đó.
Một căn nhà gỗ đơn giản che chắn bằng vài tấm ván gỗ thô ráp, cách vài mét ngửi thấy mùi tanh hôi buồn nôn, cánh cửa còn một vết màu vàng nâu, trông như vết nước tiểu.
“Tiếng gì ?” Hàn Nhị khẽ hỏi.
Trưởng thôn vốn phía đột nhiên dừng bước, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Dì Trương, chuồng gia súc nhà dì ? Mau xem !”
Người phụ nữ trung niên tên dì Trương liền ngẩn , đó vội vàng nịnh, “Ôi chao, con ch.ó già nhà bệnh nên quậy phá ghê lắm, chúng cũng nỡ g.i.ế.c nó, nên nhốt nó trong nhà gỗ .”