Người Ta Sinh Tồn Vật Vã,Tôi Mở Hack Gặp Đâu Quét Đó - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:17:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười cân gạo giá 800 tệ một túi, một gói xúc xích 300 tệ, ngay cả trứng cũng tăng lên 50 tệ một quả.

Sau khi xem xong tin tức, Lục Sanh ăn xong miếng bánh kếp cuối cùng.

“Lục Sanh! Cậu xem tin nhắn trong nhóm !” Tôn Điềm Điềm vội vàng chạy tới gõ cửa, ôm lấy Lục Sanh, “Mạnh Tuyết tối qua cưỡng h.i.ế.p !”

Mạnh Tuyết? Lục Sanh ngẩn , đó nhớ là cô gái tối qua chạy trốn.

Tôn Điềm Điềm cau mày, đầy cảm xúc , “Nửa đêm qua mất điện, đó thấy mấy tiếng hét. Vừa trong nhóm đám ngoại lai đó xông phòng 504 cưỡng h.i.ế.p Mạnh Tuyết !”

“Sao báo cảnh sát?” Lục Sanh lấy một chùm vải từ tủ lạnh cho Tôn Điềm Điềm.

“Mạnh Tuyết cho… Nghe sáng nay cô cầu xin những ở tầng 5 đừng báo cảnh sát…”

Lục Sanh nhàn nhạt bóc một quả vải cho miệng. Xã hội thật sự là méo mó, kẻ cưỡng h.i.ế.p nghênh ngang , nạn nhân trốn tránh cầu xin khác đừng báo cảnh sát, sợ chỉ trích.

“Hơn nữa, may mắn là hôm qua bảo chúng mua đồ hộp.” Tôn Điềm Điềm mở nhóm chat, “Tối qua mất điện, ít trong tòa nhà chúng mua thịt và rau đều hỏng.”

Lục Sanh liếc lịch sử trò chuyện.

Trong nhóm ít đang phàn nàn, rau cướp về vất vả cả đêm chảy nước, thịt mới mua kịp ăn bốc mùi.

Sinh viên vốn nhiều tiền, một phen đều lãng phí hết, đều đau lòng.

Quan trọng hơn là, với giá cả hiện tại, những sinh viên căn bản mua nổi đồ nữa.

Tuyền Lê

“Lục Sanh, hôm nay chúng siêu thị nữa . Tớ sợ ngày mai giá cả tăng gấp đôi.” Tôn Điềm Điềm lo lắng giá thời gian thực ứng dụng siêu thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-30.html.]

Lục Sanh suy nghĩ một chút, “Chỗ đồ vẫn còn đủ, các . Tốt nhất mua thêm ít nước.”

Cô còn xong, ngoài cửa gõ cửa.

Tôn Điềm Điềm mở cửa, phát hiện là Tần Thú, phía còn mấy của hội học sinh.

Lục Sanh nhướng mày, thấy Tần Thú, sợ đến run rẩy.

“Lục Sanh, Tôn Điềm Điềm, hai thấy tin nhắn trong nhóm ?” Một cô gái dáng cao ráo ăn mặc thời trang, ngẩng cằm kiêu ngạo hỏi.

Lục Sanh nhớ là Phó chủ tịch hội sinh viên Đại học Kinh, tên là Đàm Tĩnh. Cô học giỏi, xinh , bình thường bằng nửa con mắt. Nhiều sinh viên mới đều mắng cho tơi tả.

“Các cô cũng thấy tình hình bây giờ đấy, bên ngoài loạn như , trong tòa nhà trộn nhiều lạ. Vì sự an của , nhóm quyết định, tất cả giao nộp vật tư cá nhân cho hội sinh viên thống nhất phân phát.”

Đàm Tĩnh vênh váo bước phòng Lục Sanh, đôi mắt quét một vòng như radar, “Những khác trong nhóm đều trả lời là nhận , chỉ còn hai các cô thôi. đặc biệt gọi cả giáo sư Tần cùng đến, đích đến tận nhà thông báo cho cô.”

Đích đến tận nhà thông báo.

Sự ưu việt tràn đầy trong giọng đó khiến Lục Sanh cảm thấy buồn nôn.

“Chúng tham gia.” Lục Sanh khoanh tay, chặn cửa cho Đàm Tĩnh và Tần Thú cùng những khác .

Đàm Tĩnh quen tung hô khắp trường, đột nhiên Lục Sanh chặn họng, mặt đỏ bừng.

“Cô dựa cái gì mà tham gia? Tất cả trong nhóm đều đồng ý . đến để thông báo cho cô, để hỏi ý kiến của cô. Hôm qua thấy các cô mang nhiều đồ về, đừng ích kỷ như .”

“Các cộng gom đủ hai cân gạo ? Nói là thống nhất phân phát, chẳng qua là biến tướng cướp bóc mà thôi!” Lục Sanh dùng chân dài chống cửa, khinh miệt quét mắt Đàm Tĩnh.

Người đàn ông đeo kính Đàm Tĩnh chỉ Lục Sanh, “Cô còn nhân tính ? Con mèo nhà cô béo như heo , cô thể trơ mắt khác c.h.ế.t đói ?”

Loading...