Trong lòng Cố Hàm Ninh đang cảm thấy buồn , nhưng lúc cũng Triệu Thừa Dư gợi lên một chút nỗi buồn ly biệt.
Thứ sáu, khi hết giờ lên lớp, Cố Hàm Ninh dứt khoát đưa Triệu Thừa Dư lên xe buýt.
Chiều thứ sáu Triệu Thừa Dư vốn tiết học, nhưng vì đợi khi tan học để gặp mặt Cố Hàm Ninh một , thêm mấy câu, nên quyết định xe buổi tối, nhưng mua vé tàu thích hợp, cuối cùng dứt khoát xe buýt.
Tác phong, cử chỉ của ông bà ngoại Triệu Thừa Dư đều khiêm nhường, bình thường sinh hoạt đều lấy tiết kiệm phương châm, nên cho dù là đại thọ tám mươi tuổi cũng chỉ mời mấy thích trong nhà, gom cũng chỉ ba bàn, ông cụ liền trực tiếp quyết định ăn ở nhà cần đến nhà hàng.
Ba của Triều Thừa Dư vốn định một buổi tiệc lớn nhưng ông cụ đồng ý, bà ngoại Triệu Thừa Dư cũng ủng hộ nên thứ đều giảm bớt.
Trưa thứ bảy là bữa ăn chính, nhưng tới chín giờ của mấy nhà tới.
Nhà của Lỗ Tĩnh Nhã đến sớm nhất, cửa chào hỏi cùng ông cụ Lâm, bà cụ Lâm, Lỗ Kiệt đẩy Lỗ Tĩnh Nhã, cô đến giúp đỡ những trẻ tuổi đang bận rộn bên trong.
“Tĩnh Nhã, con nên tìm những trẻ tuổi, đừng ở chung với những già như chúng , tránh cho con tự nhiên.” Lỗ Cầm cũng , đưa mắt hiệu với Lỗ Tĩnh Nhã.
“Không gì! Con thích ở bên cạnh ông nội, bà nội hơn.” Lỗ Tĩnh Nhã dựa bà cụ Lâm, biểu hiện của cô, so với cháu ruột còn mật hơn.
“Tĩnh Nhã ngoan, bà nội con hiếu thuận, nhưng con chơi cùng với các , hiếm khi đến đông đủ, lâu con gặp mặt các họ con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-68.html.]
“ a, A Thành cũng nửa năm trở về.” Nói về con trai của , Lỗ Cầm đến nỗi nếp nhăn mặt cũng hiện rõ mấy phần, “ tới cũng lạ, từ nhỏ, quan hệ của Tĩnh Nhã cùng Thừa Dư so với A Thành hơn, cấp ba, đại học đều học chung trường, quả thật là duyên!”
Ánh mắt của Lỗ Cầm đảo một vòng, liền thấy thấy Triệu Thừa Dư từ cửa , bà vội vàng vẫy tay.
“Thừa Dư a, chúng đang đến cháu đó, cháu mau tới đây!”
Nghe , Triệu Thừa Dư đầu sang, bên phòng khách mấy , Lỗ Cầm đang nở nụ , Lỗ Tình Nhã cúi đầu cho nên thấy rõ tâm tình, Lâm Chính, Lâm Thành cùng em họ thực sự của , Lâm Mẫn cách chỗ đó xa đang chuyện phiếm, đáy lòng khẽ thở dài, nhấc chân qua.
“Thừa Dư, cháu cùng Tĩnh Nhã qua giúp đỡ các , em họ chào hỏi khách khứa .”
Vừa , Lỗ Cầm kéo Lỗ Tĩnh Nhã lên, đẩy cô đến bên cạnh Triệu Thừa Dư, đầu với bà cụ Lâm, : “, xem, Thừa Dư cùng Tĩnh Nhã chung một chỗ, giống kim đồng ngọc nữ , xứng đôi ?”
Lông mày Triệu Thừa Dư nhíu , bước một bước dài sang chỗ khác, cũng quan tâm đến Lỗ Tĩnh Nhã đang cứng đờ một bên, ngẩng đầu với Lỗ Cầm: “bác, cháu bạn gái , những lời giỡn như thế, xin bác đừng nữa.”
Nụ mặt Lỗ Cầm tắt ngấm, đầu nghi ngờ liếc Lỗ Tĩnh Nhã, trong lòng kinh ngạc, chuyện quan trọng như , nó với một tiếng.
“Cháu, đứa nhỏ , tình cảm của cháu cùng Tĩnh Nhã như , chẳng lẽ bạn gái liền trở nên xa lạ ? Huống hồ bác cũng , trẻ tuổi các cháu đối với chuyện tình cảm đều nghiêm túc, hôm nay yêu , chừng ngày mai liền chia tay? Bác cũng , quan hệ của cháu cùng Tĩnh Nhã ở trường học , hai đứa là thích là bạn học, Tĩnh Nhã là một cô gái sống xa nhà, cũng nhờ cháu quan tâm chăm sóc, nếu bác sẽ lo lắng…”
Triệu Thừa Dư cau mày, tùy ý để cho bác gái xong, lúc nhịn mới mở miệng.
“Bác! cháu bạn gái , cô tên là Cố Hàm Ninh, là một cô gái vô cùng , cháu đối với cô nghiêm túc, nghiêm túc đến mức chỉ cần cô bằng lòng cháu thể lập tức tính chuyện tương lai với cô ! Ở trường, cháu với Tĩnh Nhã cũng gặp mặt nhiều, quan hệ từ đến giờ cũng là .” Triệu Thừa Dư bình tĩnh xong, hề chú ý đến Lỗ Tĩnh Nhã đang cắn môi, mắt đỏ lên, cùng Lỗ Cầm gần như duy trì nổi nụ , “Huống hồ ở trường, Lỗ Tĩnh Nhã chuyện với bạn gái cháu khách khí, nếu như cô duy trì mối quan hệ thích với cháu, về đừng cố ý những lời ái rõ, khiến cho cháu cùng bạn gái cháu đều cảm thấy thoải mái.”