Phương Mẫn rõ ràng , đàn ông của cô vất vả cõng một bịch thức ăn lên đây, việc dễ lắm chắc? Tại chia cho quen ăn chứ?
Tầm mắt của Tưởng Cẩn Du chuyển sang Cố Hàm Ninh thì thấy cô bận rộn lấy thứ linh tinh gì đó từ trong ba lô , bộ dạng bận bịu, Triệu Thừa Dư cúi đầu, chỉ như như một cái, đó thì cúi đầu giúp Cố Hàm Ninh.
“Chị Cố….” Tưởng Cẩn Du hé miệng, một câu, Mao Kiệt từ bên gọi to: “Tưởng Cẩn Du, đàn em Tưởng! Cậu mang thức ăn đến ? Đến đây, mang nhiều lắm, đến đây cho một ít” Nói xong, Mao Kiệt còn ân cần bước nhanh tới: “Cậu đừng ngại gì hết, cũng nhóm mới đem đồ , cho nên đặc biệt mang nhiều, tuyệt đối đủ cho ăn, yên tâm, cho dù ăn nhiều thế nào, đàn đây cũng sẽ đói !”
Tưởng Cẩn Du Mao Kiệt lòng đem , Cố Hàm Ninh ngẩng đầu hai một cái liếc Triệu Thừa Dư, hai nhịn to.
Hai cặp tinh nhân bọn họ đều mang ít đồ, nhưng ba lô của hai Cố Hàm Ninh vẫn to nhiều, nhét nhiều đồ hơn. Cố Hàm Ninh ngẩng đầu Vạn Thành dáng gầy, hình thon dài của bạn học Triệu, nghĩ đến những múi cơ giấu lớp quần áo, cảm thấy hài lòng.
Bạn trai, cu li, thợ sửa chữa máy tính, thợ khuôn vác, quả nhiên một đàn ông là đảm nhiệm nhiều vai trò.
Triệu Thừa Dư và Vạn Thành nhóm lửa, Cố Hàm Ninh cùng với Phương Mẫn nấu ăn, chờ đến lúc ngọn lửa nhóm lên cũng là lúc mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây, từng dải nắng chiều đỏ rực nhuộm đỏ cả đỉnh núi, bộ thế giới từ từ tĩnh lặng trong ráng chiều.
Lúc đèn sáng lên, động tác của càng nhanh hơn, ăn miếng thịt nướng chín.
Cố Hàm Ninh miệng cắn miếng thịt thái mỏng, nướng vô cùng dễ dàng, nếm một miếng, cầm đũa tre gắp một miếng đút miệng Triệu Thừa Dư đang nỗ lực nướng cái cánh gà.
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu cắn miếng thịt đưa tới miệng, với Cố Hàm Ninh, ánh mắt còn dịu dàng hơn so với ngọn lửa vàng của lò nướng bên cạnh.
“Nào, mở miệng!” Phương Mẫn nhất là khác ân ái mặt , mặc dù, là vô tâm, cô nàng đầu, dùng âm thanh mị hoặc, đến cạnh Vạn Thành, cô cũng đút cho ăn.
Vạn Thành tay đang thái con mực trơn bóng, bởi vì thái quen tay, đang lúc con d.a.o lệch , thấy Phương Mẫn ân cần đút thức ăn, vội vàng buông cây d.a.o trong tay , thò đầu đón lấy miếng thịt nóng hổi, chịu đựng để con mắt trợn , sức chớp mắt, cương quyết nuốt miếng thịt, cố chảy nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-145.html.]
“Em, em ăn ! Anh còn đói bụng, em ăn !” Vạn Thành vất vả lắm mới nuốt miếng thịt xuống, vội vàng với Phương Mẫn đang đút tiếp.
Phương Mẫn miếng thịt ngon mắt , suy nghĩ một chút, giọng khôi phục như bình thường “Được , em ăn !”
Cố Hàm Ninh một miếng, Triệu Thừa Dư một miếng từ từ lấp đần dày, Vạn Thành và Phương Mẫn thì thầm .
Hai , phong cách thì khác , mà ở cạnh hài hòa như thế, thật sự thú vị!
Mỗi cặp đôi đều giống , mỗi đều tình yêu tuyệt vời của riêng ! Chỉ cần tâm hồn thỏa mãn, sẽ cần thấy hâm mộ!
Để lúc xuống núi khỏi mang nặng, vứt đồ , khi cho những nhóm mang thiếu đồ ăn một ít, thức ăn còn đều ở trong bụng bốn .
Đến phút cuối, bốn ăn bụng tròn vo, quyết định bộ để tiêu thức ăn, đêm thu gió núi thổi nhè nhẹ, nắm tay yêu, thời gian trôi qua thật yên tĩnh, chỉ cần như thế.
Lúc trở về nhà khách 9:30, leo núi cả một ngày, phần lớn đều sớm ngủ. Bốn Cố Hàm Ninh khỏi thang máy, nhẹ nhàng đến cửa phòng, lúc đến cửa phòng, Phương Mẫn đầu đưa chìa khóa.
“Này, cho . Ngủ , mai còn nữa!” Vừa , kéo Vạn Thành đang đỏ mặt qua phòng của các cô, về phía .
Cố Hàm Ninh vẫy tay chào bọn họ, lúc đầu thì thấy Triệu Thừa Dư đang nhướn mày, khóe môi cong lên, cúi đầu nhỏ bên tai cô: “Thì hai sớm bàn bạc, còn hiểu tại Vạn Thành đỏ mặt, còn nóng đến mức như thế, thì là trong lòng nóng …”
Hơi thở ấm áp phả bên tai Cố Hàm Ninh, chút ngứa, cô rụt đầu , bước nhanh đến cửa, mở cửa , đầu híp mắt : “Ừ, thật em thì hết, nếu như thích ở một phòng cùng Vạn Thành thì bây giờ đổi vẫn còn kịp.”
Nói xong nhanh chóng mở cửa chạy , đến cửa phòng tắm thì tay kéo .