Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên bắt đầu, Cố Hàm Ninh trét lên một lớp kem chống nắng dày cộp, buổi tối rửa mặt xong nhất định thoa kem dưỡng da phục hồi khi phơi nắng, đáng buồn là đến ngày thứ ba cô cảm nắng. Sau đó liên tục, , khỏi, , khỏi ….
Huấn luyện quân sự mùa hè cảm nắng là chuyện bình thường, phòng y tế của trường chuẩn sẵn nhiều nước Hoắc hương chính khí (*). Bản Cố Hàm Ninh chuẩn , chỉ thuốc mà còn học từ ở nhà cách đánh gió trừ nắng vô cùng thực dụng, đó dạy mấy còn trong phòng, dù , đánh gió lưng, giúp đỡ lẫn .
[(*) Hoắc hương chính khí: thuốc trị say nắng, cảm nắng dạng nước]
mà, buổi tối hôm nay khi trải qua sáu ngày huấn luyện quân sự, cô kết thúc, trở về phòng ngủ, mệt mỏi phịch lên giường. Trong thời gian huấn luyện quân sự, kỉ luật ở kí túc xá nữ cũng nơi lỏng nhiều, giữa trưa và chập tối mỗi ngày đều thấy nhiều nam sinh mang theo đồ ăn, hoa quả ở ngoài. Triệu Thừa Dư đương nhiên cũng là một trong đó.
Vì Cố Hàm Ninh khoẻ, ngoài mì miệng còn một quả dưa hấu mát lạnh bổ đôi. Nhân dịp những còn của phòng 617 đều ở đây, Triệu Thừa Dư mang cả bữa tối của lên.
Cố Hàm Ninh lê đôi chân nặng trịch mở cửa cho Triệu Thừa Dư, chả còn chút sức lực nào ghế, cằm đặt thành ghế, hai mắt lờ đờ Triệu Thừa Dư đặt đồ ăn lên bàn học.
“Đã uống thuốc ?” Triệu Thừa Dư cất đồ xong đặt tay lên trán Cố Hàm Ninh, “May quá, sốt.”
“Ừ, uống , nhưng trong n.g.ự.c buồn nôn, đợi chút nữa mấy Miêu Miêu về giúp em đánh gió một chút là .”
“Có ăn gì đó ? Mì dưa hấu?”
“Em , thấy đói.” Cố Hàm Ninh trề môi nhíu mắt, cảm thấy rã rời.
Triệu Thừa Dư nhíu mày, khóe môi nhẹ cong: “Có giúp em đánh gió ?”
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, thấy Triệu Thừa Dư chăm chú , nhịn bĩu môi, thèm quan tâm đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-138.html.]
Triệu Thừa Dư ngược cảm thấy hứng thú, đến mặt cô, mắt sáng lấp lánh: “Hay để giúp ? Chẳng em mấy đó tắm dạo phố , khó khăn lắm mới một ngày nghỉ là ngày mai, cũng đến lúc nào họ mới trở về? “
Cố Hàm Ninh bật , vỗ nhẹ lên khuôn mặt trai của Triệu Thừa, đẩy nhẹ một cái.
“Anh cách. . .”
“Thì em dạy , chắc chắn sẽ .” Ánh mắt Triệu Thừa Dư trở nên thâm sâu, tỏ vẻ chân thành.
“Không . Để đánh gió, còn đánh ở .” Cố Hàm Ninh nhăn mũi.
“Không là ở lưng , đương nhiên là . Em uống thuốc, vẫn thế, nhất định đánh gió mới .”
Cố Hàm Ninh đúng là đây cô dễ cảm nắng, uống thuốc hoắc hương chính khí bình thường tác dụng, mùa hè năm nào cô cũng đánh gió cho cô nhiều , bây giờ tuy cũng khoẻ hơn nhiều nhưng vẫn là cảm nắng.
Quả thật cô cảm thấy khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi sốt, là thôi, cũng lúc nào mấy Miêu Miêu mới trở về.
Cố Hàm Ninh lấy miếng cạo gió từ trong ngăn kéo mà chuẩn từ , mẫu mu bàn tay đó mới đưa cho Triệu Thừa Dư.
“Anh mang một bát nước tới đây.”
Cạo gió chính thống dùng dầu chuyên cạo gió, cô chỉ dùng phương pháp dân gian sẽ dùng nước trắng thế.
Triệu Thừa Dư mang nửa bát nước từ trong nhà tắm , Cố Hàm Ninh quần áo ngủ, ghế dựa, bước chân ngừng đó qua, kéo một cái ghế lưng Cố Hàm Ninh, để bát lên bàn, hít một thật sâu, vén áo lưng Cố Hàm Ninh lên tận vai, sống lưng trắng trẻo xinh nuốt nước bọt, đó cầm miếng cạo gió như Cố Hàm Ninh hướng dẫn, thấm một chút nước, ấn mạnh vuốt xuôi từ xuống , làn da vốn trắng tinh xuất hiện một vệt đỏ đậm.
Triệu Thừa Dư đau lòng nhưng cũng nếu dùng lực sẽ hiệu quả, càng đỏ chứng tỏ khí nóng càng thoát nhiều.