Lâm Mặc những giọng trong lồng ngực, cảm giác chỉ hai chữ.
Tà môn!
khi phản ứng , trong lòng cũng mừng rỡ.
Cậu vốn chỉ nghĩ xem liệu thể mời hai vị xử lý Hà Thắng Hùng .
Ai ngờ bây giờ họ trực tiếp nhập cơ thể , tình huống trong ghi chép của ông nội, chính là Dạ Du Thần chỉ khi tuyệt đối tin tưởng con mới như .
Nhìn cuốn sổ nhỏ của ông nội, tình huống cũng chỉ xảy hai ba .
Trong chớp mắt.
Lưng Lâm Mặc ‘xoẹt’ một cái thẳng tắp.
Xuyên một năm, trông coi tiệm giấy nến, chịu đói chịu khát...
Cho đến khi nữ quỷ bắt nạt, tiểu quỷ giở thái độ, còn một Hà Thắng Hùng lấy mạng .
Nhẫn nhục chịu đựng đến ngày hôm nay.
Cuối cùng cũng khổ tận cam lai, nhận sự thưởng thức của hai vị đại lão, chỉ là thứ hai tiếp xúc khi về vị trí, tin tưởng một trăm phần trăm.
Trong lúc mơ hồ.
Lâm Mặc nghĩ đến nhiều tình tiết trong tiểu thuyết.
“Tiểu hữu, thấy là khí vận chi tử, hai chúng liều mạng giúp , nhận chủ!”
“Với sức mạnh cả đời của chúng , sẽ nâng đỡ lên đến đỉnh núi phủ tuyết.”
Lâm Mặc theo bản năng rùng một cái, lau lau khóe miệng, mặt lộ một nụ .
“Tiểu Mặc?”
Giọng chói tai vang lên, chút nghi hoặc.
Lâm Mặc lập tức phản ứng , chỉnh sửa biểu cảm, trong lòng nhớ đến lời của thần quan nãy.
“Vô địch...”
Lâm Mặc đột nhiên đầu , ánh mắt bên trong cửa.
Lúc , nữ quỷ từ lúc nào kéo một chiếc ghế trong sân, thấy Lâm Mặc tới, cô mặt lộ một nụ tuyệt .
Lâm Mặc lập tức nhíu mày.
Ánh mắt khiêu khích của nữ quỷ , nhịn mấy ngày .
Bây giờ trong cơ thể hai vị đại lão, còn thể chịu cái khí ?
“Hai vị thần quan, đa tạ các ngài tin tưởng Lâm Mặc, tiểu tử mạo phạm, bây giờ đành mượn sức của các ngài .”
Lâm Mặc ‘xoẹt’ một cái thẳng dậy, mặt mang theo sự sảng khoái sắp báo thù, giơ tay hung hăng chỉ trong sân.
“Chính là con nữ quỷ !”
Thế nhưng đợi mãi.
Giọng của hai vị thần quan đều vang lên.
“Hửm?”
Sắc mặt Lâm Mặc cứng , cúi đầu xuống ngực.
“Này, hai vị thần quan, các ngài còn ở đó ?”
lúc .
Trong sân, nữ quỷ phát tiếng trong trẻo như chuông bạc, từ từ dậy, mặt treo nụ rạng rỡ, nhưng ánh mắt đó thế nào cũng thấy một tia lạnh lẽo.
“Cô... Này, thần quan, cô qua đây .”
Lâm Mặc từng bước lùi , tay còn đ.ấ.m ngực.
hai vị Dạ Du Thần cứ như tắt lửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-87.html.]
Rõ ràng thể cảm nhận sự tồn tại, nhưng gì.
“Ai da...”
Lâm Mặc trơ mắt nữ quỷ đến mặt, một tay nắm lấy cổ áo .
“Chết tiệt, các ngài gì chứ!”
Lâm Mặc giận tức mắng một câu, cuối cùng cắn răng nặn một nụ , cố nén giọng hô lên.
“Chị gái, em đang giới thiệu chị với thần quan đó mà.”
Nữ quỷ thấy cách xưng hô thì nhướng mày, nụ mặt đổi, nhưng khiến lòng Lâm Mặc càng lúc càng hoảng loạn.
May mà ánh mắt đó cuối cùng vẫn mất vẻ lạnh lẽo.
“Cũng gọi một tiếng đấy chứ.”
Nữ quỷ buông cổ áo Lâm Mặc , khi xoay , giọng lạnh lùng lướt qua tai .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Mười , là thương lượng với , trời sáng sẽ lấy!”
Đợi nữ quỷ khuất dạng vài bước.
“Phù...”
--- Chương 56 ---
Trong làn sương mù cuồn cuộn.
“Ô...”
Mặt Lâm Mặc đầy đau đớn, mạch m.á.u nổi gân, từng sợi tơ m.á.u lan tràn trong mắt.
“Tiểu Mặc.”
Giọng chói tai ẩn hiện.
“Ráng chịu một chút, sẽ nhanh chóng thôi.”
Cho đến khi bộ sương mù đổ hết cơ thể Lâm Mặc, cú sốc lớn đến mức khiến quỳ xuống đất trượt ngoài, lưng va ngưỡng cửa.
“Phù...”
Lâm Mặc màng đến cơn đau nhức ở lưng, lúc run rẩy ôm lấy ngực.
Trong lồng n.g.ự.c , hai giọng hiện lên rõ ràng.
“Tiểu Mặc, chứ?”
“Thằng nhóc họ Lâm, bây giờ tìm con hung quỷ , đừng sợ, cứ nhớ, hai vị đại gia chúng ở đây, bây giờ là vô địch.”
Lâm Mặc những giọng trong lồng ngực, cảm giác chỉ hai chữ.
Tà môn!
khi phản ứng , trong lòng cũng mừng rỡ.
Cậu vốn chỉ nghĩ xem liệu thể mời hai vị xử lý Hà Thắng Hùng .
Ai ngờ bây giờ họ trực tiếp nhập cơ thể , tình huống trong ghi chép của ông nội, chính là Dạ Du Thần chỉ khi tuyệt đối tin tưởng con mới như .
Nhìn cuốn sổ nhỏ của ông nội, tình huống cũng chỉ xảy hai ba .
Trong chớp mắt.
Lưng Lâm Mặc ‘xoẹt’ một cái thẳng tắp.
Xuyên một năm, trông coi tiệm giấy nến, chịu đói chịu khát...
Cho đến khi nữ quỷ bắt nạt, tiểu quỷ giở thái độ, còn một Hà Thắng Hùng lấy mạng .
Nhẫn nhục chịu đựng đến ngày hôm nay.
Cuối cùng cũng khổ tận cam lai, nhận sự thưởng thức của hai vị đại lão, chỉ là thứ hai tiếp xúc khi về vị trí, tin tưởng một trăm phần trăm.
Trong lúc mơ hồ.
Lâm Mặc nghĩ đến nhiều tình tiết trong tiểu thuyết.