Người khác yêu thì cần tiền, tôi yêu thì cần mạng - Chương 657

Cập nhật lúc: 2025-08-31 19:43:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

--- Chương 756 ---

 

 

Một lúc lâu .

 

 

Trong núi, bên bờ suối.

 

 

Tiếng suối chảy róc rách hòa cùng làn khói bếp bảng lảng.

 

 

“Lâm Mặc, nướng xong ?”

 

 

“Đừng giục, đừng giục.”

 

 

Lâm Mặc đang nướng heo sữa, bực bội liếc mắt về phía gốc cây xa.

 

 

Chỉ thấy Hà Nhã Văn đang một tấm chăn, tựa lưng Luân Hồi Mộ.

 

 

Đôi chân bắt chéo thì hướng về phía Lâm Mặc.

 

 

Những ngón chân trắng nõn dài thon, còn cố ý nhích từng chút một về phía Lâm Mặc.

 

 

“Đồ lừa con!”

 

 

Lâm Mặc lật lật con heo sữa que tre.

 

 

“Anh thấy dạo tính tình em càng ngày càng lớn đấy, đừng quên, ít nhiều gì cũng là sếp của em, chuyện sếp hầu nhân viên thế ?”

 

 

Hà Nhã Văn lập tức lật dậy, chân trần về phía Lâm Mặc.

 

 

Lâm Mặc vốn tưởng cô đến giúp.

 

 

còn kịp gì.

 

 

Hà Nhã Văn xuống bên cạnh, giật lấy miếng thịt nướng trong tay , ngửi ngửi, ngay đó nhăn nhăn chiếc mũi thanh tú với Lâm Mặc, cắn một miếng lớn.

 

 

Lâm Mặc thấy ngây một chút, giả vờ ghét bỏ "chậc" một tiếng.

 

 

“Hi hi, ăn ?”

 

 

Hà Nhã Văn đột nhiên bĩu môi, ánh mắt dường như trò quỷ .

 

 

Lâm Mặc nhíu mày.

 

 

Đã thấy Hà Nhã Văn xé một miếng thịt, tiện tay ném về phía .

 

 

“Ê, em đúng là càng ngày càng hỗn đấy.”

 

 

Lâm Mặc đỡ lấy miếng thịt nướng nhét miệng, đó tiện tay ôm Hà Nhã Văn lòng, tủm tỉm chăm chú phần của cô.

 

 

“Ê, đang ăn cơm đó!!!”

 

 

“Lâm Mặc, quá đáng đó, miệng dính dầu kìa...”

 

 

Núi sâu, hoang dã, suối chảy, riêng tư...

 

 

Mỗi một chữ, đều như đang trút bỏ vẻ đoan trang thường ngày, đánh thức bản năng hoang dã sâu thẳm trong lòng .

 

 

Chẳng mấy chốc.

 

 

Bữa cơm xong.

 

 

Lâm Mặc dọn dẹp đồ đạc, dập tắt lửa đó, gốc cây định nghỉ ngơi một lát.

 

 

Vừa xuống.

 

 

Phía lưng truyền đến giọng của Hà Nhã Văn.

 

 

“Ê, Lâm Mặc, ăn no xong thì sẽ nghĩ gì ?”

 

 

Lâm Mặc ngây một chút, đang định , ngay đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

 

 

No ấm sinh...

 

 

Còn Hà Nhã Văn gì.

 

 

Chỉ là một bàn tay lén lút sờ đến bên hông Lâm Mặc.

 

 

Lâm Mặc liếc mắt một cái, thở nhịn trở nên nặng nề.

 

 

Hay lắm.

 

 

Cô nhóc n.g.ự.c đang che một đống quần áo.

 

 

Mà những bộ quần áo thấy quen mắt, nãy lúc ăn cơm, những bộ quần áo vẫn còn Hà Nhã Văn mà.

 

 

Vậy bây giờ...

 

 

Lâm Mặc khô cả cổ họng, “Em...”

 

 

Lúc .

 

 

Hà Nhã Văn đột nhiên thả lỏng quần áo, bàn tay nhỏ đặt lên cổ Lâm Mặc, giọng nghiêm túc xen lẫn một chút tinh nghịch, “Anh Lâm Mặc, lời mời ‘chiến đấu trinh nguyên 1 đấu 1’, dám nhận ?”

 

 

Lâm Mặc nuốt nước bọt, nó chứ, cái "chiến đấu trinh nguyên" !

 

 

Còn bàn tay của Hà Nhã Văn đặt qua.

 

 

Lâm Mặc liếc mắt .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-657.html.]

 

Chỉ thấy trong tay cô đang cầm tận bốn cái hộp.

 

 

“Đồ dùng tùy chọn!”

 

 

Lâm Mặc cả chấn động.

 

 

Ông nào mà nhịn nổi chứ?

 

 

Một cái xoay .

 

 

Anh thấy Hà Nhã Văn với khuôn mặt đỏ bừng hổ, dái tai sung huyết đỏ ửng.

 

 

Từng tia nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống.

 

 

Gió núi lướt qua, mang theo một chút hương vị hoang dã nguyên thủy.

 

 

Suối chảy róc rách, đó là tiếng tù và thổi vang báo hiệu trận chiến.

 

 

Tiếng chim hót, côn trùng kêu, như đang reo hò cổ vũ cho trận chiến .

 

 

Chiến!

 

 

Lâm Mặc lúc .

 

 

Quẳng hết do dự, chần chừ sang một bên.

 

 

Anh nhặt lấy chiếc hộp nhỏ đất, cong ngón tay búng một cái, rút lấy một chiếc.

 

 

Khóe miệng nhếch lên, !

 

 

"Quý cô Hà Nhã Văn, cô sẵn sàng ?"

 

 

Đáp Lâm Mặc, Hà Nhã Văn tung một cú đ.ấ.m n.g.ự.c .

 

 

Soạt.

 

 

Lâm Mặc xé toạc bao bì.

 

 

--- Chương 757 ---

 

 

Siêu mỏng, hương bạc hà mát lạnh.

 

 

ý!

 

 

"Chỉ cần giữ vững giới hạn, lẽ cách một lớp mà vẫn trúng chiêu , đây chính là sức mạnh của công nghệ mà!"

 

 

Trong lòng Lâm Mặc gầm lên một tiếng, lao thẳng tới.

 

 

Nhìn Lâm Mặc với đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt Hà Nhã Văn thoáng qua một tia hoảng loạn.

 

 

Cùng với cả sợ hãi và mong chờ!

 

 

"Ưm..."

 

 

"Sao thế?"

 

Lãnh Hàn Hạ Vũ

 

"Không , nhẹ nhàng thôi, lá cây còn rụng cả xuống kìa!"

 

 

Thoáng cái.

 

 

Buổi trưa.

 

 

Vẫn gốc cây .

 

 

Hơi nóng từ chiến trường tan , lá rụng phủ kín mặt đất.

 

 

Gió thổi qua, chỉ còn những cành cây trơ trụi khẽ lay động, dường như đang tố cáo tội của hai .

 

 

"Tiểu lừa, em chứ?"

 

 

Lâm Mặc lười biếng ôm Hà Nhã Văn, miệng còn ngậm một điếu thuốc.

 

 

Hà Nhã Văn ngước lên lườm một cái.

 

 

Tuy nhiên cô cãi Lâm Mặc nữa, mà đó, dùng một tư thế gần như thành kính, ôm chặt lấy .

 

 

Lâm Mặc thì tủm tỉm Hà Nhã Văn.

 

 

Bốn mắt .

 

 

Hà Nhã Văn Lâm Mặc đến đỏ bừng cả mặt, vô thức nới lỏng vòng tay, nhưng Lâm Mặc ôm chặt cô hơn.

 

 

Nhìn ánh mắt mang ý xa kiên định của Lâm Mặc.

 

 

Dần dần, mắt Hà Nhã Văn đỏ hoe, đó bắt đầu thút thít.

 

 

Vừa chằm chằm Lâm Mặc, như khắc ghi ánh mắt của .

 

 

Đợi đến khi Hà Nhã Văn ngừng .

 

 

"Không nữa chứ?"

 

 

Lâm Mặc đưa tay xoa đầu Hà Nhã Văn.

 

 

"Hừ."

 

 

Hà Nhã Văn hất đầu, khôi phục tính cách bướng bỉnh, dậy trừng mắt Lâm Mặc.

Loading...