Người khác yêu thì cần tiền, tôi yêu thì cần mạng - Chương 501

Cập nhật lúc: 2025-08-31 19:07:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mấy kẻ cổ xưa các ngươi, bây giờ quả thật đối thủ, nhưng chỉ cần kéo dài đến rạng sáng...”

 

 

“Thần thì , tiên thì...”

 

 

Lâm Mặc liếc Hà Hoa một cái, hai tay kết ấn trầm giọng .

 

 

“Lão tử đều giết!”

 

 

--- Chương 542 ---

 

 

“Ngươi...”

 

 

Hà Hoa Lâm Mặc , mặt mày nhăn nhó.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

 

 

Lâm Mặc chắn mặt Hà Nhã Văn đang hôn mê, thầm ước tính một chút.

 

 

Lúc , cách mặt trời mọc.

 

 

Chỉ còn tối đa hai giờ.

 

 

Đương nhiên, về vị Sơn Thần , Lâm Mặc chắc đối phương là dạng sinh mệnh gì.

 

 

khi trải qua nhiều chuyện như .

 

 

Anh tin vị thần nào đại diện cho ánh sáng những lời tương tự.

 

 

Thời kỳ mạt pháp.

 

 

Ngoại trừ sinh linh bình thường, bất kỳ tồn tại nào cũng cúi đầu ánh mặt trời!

 

 

Hù...

 

 

Lâm Mặc thở hắt một tiếng, gì nữa, cứ thế chắn mặt .

 

 

Phía .

 

 

Mặt Hà Hoa biến đổi một hồi, đó vẫy tay gọi Hàm Bao.

 

 

Ngay lập tức.

 

 

Đôi mắt trống rỗng của Hàm Bao, dường như lập tức mất phản ứng.

 

 

“Nhóc con, ngươi thắng .”

 

 

Hà Hoa khó khăn mở miệng .

 

 

Chỉ là dù chịu thua, mặt cô vẫn mang theo vẻ hung dữ.

 

 

Lâm Mặc , thầm thở phào nhẹ nhõm, thậm chí dễ nhận siết chặt nắm đấm.

 

 

“Không thể là thua thắng.”

 

 

Lâm Mặc chắp tay, trầm giọng : “Vậy bây giờ thể đưa bạn bè của chứ.”

 

 

Trong lúc chuyện.

 

 

Lâm Mặc dám buông lỏng chút nào, lùi vài bước, một chân móc Hà Nhã Văn lên, ôm cô lòng.

 

 

Hà Hoa cũng ngăn cản, cứ thế trừng mắt chằm chằm Lâm Mặc.

 

 

Thấy .

 

 

Lâm Mặc nắm lấy sợi dây của Hàm Bao, kéo theo Miêu Nhị và những khác, bước chân lùi càng lúc càng nhanh.

 

 

Mãi cho đến khi sắp sửa đến gần cổng chào.

 

 

“Ấn ký thứ Tư!”

 

 

Lâm Mặc một tay kết ấn, 'soạt' một tiếng, kéo Miêu Nhị và những khác phi nước đại.

 

 

Mặt khác.

 

 

Hà Hoa vung tay, trong thôn Cốc Thông ẩn ẩn một luồng sức mạnh tản , khôi phục sự yên bình ban đầu, thậm chí còn thể thấy tiếng chuyện của các gia đình xa.

 

 

Lúc .

 

 

“Hà Hoa, ?”

 

 

Ông trưởng thôn già tới, chút lo lắng Hà Hoa.

 

 

Hà Hoa trầm giọng : “Đi hết , bọn hết , nhưng bọn chúng thoát , bọn chúng đều chết, tên đó đang đợi bọn chúng đấy!”

 

 

Ông trưởng thôn nửa câu đầu, nhịn nở nụ hiền từ.

 

 

đến câu , lập tức cốc đầu Hà Hoa một cái.

 

 

“Đừng linh tinh, c.h.ế.t chóc gì chứ, các ngươi cũng nghỉ ngơi cho , đừng loạn nữa nhé.”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-501.html.]

Sau khi trưởng thôn rời .

 

 

Hàm Bao ngây ngốc tới phía Hà Hoa, đôi mắt trống rỗng lóe lên một loại ánh sáng.

 

 

“Hắn, sắp tới ... đói ...”

 

 

Hà Hoa liền đột ngột , chằm chằm Hàm Bao vài , đột nhiên nở một nụ rợn .

 

 

“Vậy thì, khi tới, chúng ăn thịt hết bọn chúng .”

 

 

Câu .

 

 

Hàm Bao đột ngột ngẩng đầu.

 

 

Nụ của Hà Hoa thì càng lúc càng lớn, càng lúc càng méo mó, đầu về phía thôn.

 

 

“Trước đó, hãy ăn thịt hết những ...”

 

 

“Được, thôi...”

 

 

Khóe miệng Hàm Bao từ từ co giật.

 

 

--- Chương 543 ---

 

 

Cùng lúc đó.

 

 

Lâm Mặc ôm Hà Nhã Văn, kéo theo Miêu Nhị và những khác vượt qua hai ngọn núi.

 

 

Hù...

 

 

Lâm Mặc phanh gấp, một tay siết chặt Hà Nhã Văn, tay nhéo nhân trung cô .

 

 

Ư...

 

 

Hà Nhã Văn khẽ rên một tiếng, phản ứng đầu tiên khi mở mắt là ôm lấy nhân trung, đau đến chảy nước mắt.

 

 

“Không chứ.”

 

 

Lâm Mặc thấy Hà Nhã Văn tỉnh , thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô dậy.

 

 

Hà Nhã Văn mặt đất, ôm lấy nhân trung nên lời, ánh mắt mờ mịt, khó hiểu.

 

 

nhiều hơn cả là đau.

 

 

Lâm Mặc ngượng ngùng giấu tay .

 

 

Bây giờ trong cơ thể Hà Nhã Văn âm khí, dương khí của thể tùy tiện truyền cơ thể cô nữa, chỉ thể dùng cách đánh thức vật lý .

 

 

“Cô, cô nghỉ ngơi chút , tà vật cho mà, đau là chuyện bình thường.”

 

 

Nói xong Lâm Mặc Miêu Nhị và những khác.

 

 

Sau khi kiểm tra một lượt.

 

 

Lâm Mặc khỏi chùng lòng.

 

 

Trong bảy tám của Miêu Nhị, chỉ còn Miêu Nhị và thanh niên sống sót.

 

 

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Miêu Nhị.

 

 

“Haizz, cái quái gì thế , đều là tự mày chuốc lấy.”

 

 

Lâm Mặc lẩm bẩm một câu, thò tay n.g.ự.c Miêu Nhị sờ soạng, tìm thấy cái lọ nhỏ.

 

 

Lấy mấy viên đan dược bên trong.

 

 

Một nửa nhét miệng Miêu Nhị, nửa còn nhét miệng thanh niên .

 

 

Thằng nhóc ấn tượng sâu sắc.

 

 

Mỗi đều đại diện Miêu Nhị đến cửa hàng đồ mã, ít nhất cũng chút quen mặt.

 

 

Chẳng mấy chốc.

 

 

Ưm...

 

 

Miêu Nhị đột nhiên mở mắt, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu.

 

 

Vẫn là Lâm Mặc véo vai, Miêu Nhị mới phản ứng , theo bản năng nắm lấy tay Lâm Mặc, hoảng sợ quét mắt xung quanh.

 

 

“Lâm, Lâm lão bản...”

 

 

Miêu Nhị thứ mắt, phát hiện là Lâm Mặc, 'oa' một tiếng, nước mắt nước mũi tuôn rơi.

 

 

“Trước đó là ?” Lâm Mặc hỏi thẳng.

 

 

Miêu Nhị c.h.ế.t dí Lâm Mặc buông, , theo bản năng run rẩy.

 

 

“Một , một đàn ông cao lớn, xông tới đánh Bảo gia một gậy, cái trán của Bảo gia 'pach' một tiếng liền...”

Loading...