Người khác yêu thì cần tiền, tôi yêu thì cần mạng - Chương 487

Cập nhật lúc: 2025-08-31 19:04:38
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Mặc ngờ là gã gọi điện tới.

 

 

“Đừng là vì chuyện của Hoàng gia đấy nhé.”

 

 

Trong lòng Lâm Mặc lóe lên một tia do dự.

 

 

chính là thờ cúng Ngũ Tộc, mà nhắn tin đêm khuya...

 

 

Nghĩ một lát, bắt máy.

 

 

“Lâm lão bản!”

 

 

Đầu dây bên truyền đến giọng rao quen thuộc của Mão Nhị.

 

 

Lâm Mặc cũng : “Mão lão bản, đêm hôm khuya khoắt gì cần chiếu cố đây?”

 

 

Mão Nhị ha ha mấy tiếng, đó chuyển chủ đề.

 

 

“Lâm lão bản, đương nhiên là chiếu cố, hơn nữa còn là một tin .”

 

 

Lâm Mặc , trong lòng lập tức cảnh giác.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

 

 

Mão Nhị loại gian thương .

 

 

Kẻ thể chủ động tìm đến cửa, cho dù là tin , e rằng cũng đặt trong ngoặc kép.

 

 

Lâm Mặc hỏi: “Tin gì thế?”

 

 

Đầu dây bên .

 

 

Ngoại ô thành phố Đông Hải, giáp biển.

 

 

Chiếc xe tải đậu chân núi ở ngoại ô, Mão Nhị và đám của đối mặt với sự tĩnh lặng của rừng núi, từ xa còn làn gió biển thỉnh thoảng mang theo ẩm mặn mà thổi tới.

 

 

“Lâm lão bản.”

 

 

Mão Nhị kéo cao cổ áo, mặt nở nụ quen thuộc.

 

 

Mấy tên thuộc hạ bên cạnh thì run rẩy co ro thành một cục, quần áo của chúng đều cởi , dùng để trải xuống đất.

 

 

Một con chồn vàng đang quần áo, thở thoi thóp, rõ ràng sắp sống bao lâu nữa.

 

 

“Haizz, tin ......”

 

 

Mão Nhị mặt đầy do dự, nhưng thấy thở của con chồn vàng ngày càng yếu , như hạ quyết tâm .

 

 

“Chuyện liên quan đến Ngũ Tộc.”

 

 

Lâm Mặc thấy hai chữ "Ngũ Tộc", lập tức hỏi: "Tốt đến mức nào?"

 

 

Mão Nhị nhe răng, thằng nhóc Lâm Mặc giờ càng ngày càng xảo quyệt.

 

 

Giờ chẳng để cho chút quyền chủ động nào cả.

 

 

Nhớ hồi mới tiếp xúc với Lâm Mặc.

 

 

Thằng nhóc thông minh thì đúng, nhưng cũng chỉ là thông minh thôi.

 

 

Thế mà trong thời gian ngắn ngủi , ông chủ tiệm đồ mã nhỏ bé vọt lên trở thành tân quý của giang hồ.

 

 

Quan trọng nhất là, thực lực trở nên mạnh mẽ đến , ngay cả lừa gạt cũng dám lừa gạt nữa.

 

 

“Hô......”

 

 

Mão Nhị hít sâu một , dứt khoát tuốt tuồn tuột.

 

 

“Lão Sa-man phương Bắc gặp nạn, cùng gặp nạn còn mười mấy tiểu hoàng tiên, mời đến cứu .”

 

 

Nghe xong lời Mão Nhị, mặt Lâm Mặc đầu tiên lóe lên một tia kinh ngạc, ngay đó liền .

 

 

“Mão lão bản, ông là đêm hôm khuya khoắt uống rượu say lú lẫn , nhầm ?” Lâm Mặc ngữ khí cứng rắn, “Ông bảo cứu Sa-man của Hoàng gia?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-487.html.]

 

Chưa kể đây Lâm Mặc gần như hạ quyết tâm liều mạng một mất một còn với đám chồn vàng , nếu đường sống, về cũng sẽ là cục diện bất tử bất diệt.

 

 

Giờ đây, một khi đám trở về Hoàng gia, phiền phức sẽ lớn hơn cả trời.

 

 

Mão Nhị nghĩ cái quái gì thế.

 

 

Lại cứu lão Sa-man đó?

 

 

Đầu dây bên .

 

 

Mão Nhị vội vàng : “Lâm lão bản, đừng vội giận, cứu lão Sa-man đối với , trăm lợi mà một hại!”

 

 

“Ân oán giữa và Ngũ Tộc, gốc rễ là vì dì cố chết, nhưng giết, cho cùng đó đều là một loạt hiểu lầm, là hiểu lầm thì chỗ để rõ.”

 

 

Mão Nhị giọng điệu gấp gáp, liên tục cam đoan.

 

 

“Nếu đến giúp cứu lão Sa-man, thì đây chính là một cơ hội, đảm bảo, sẽ đích đến Hoàng gia giúp giải thích.”

 

 

Lâm Mặc bĩu môi, kìm khẽ khẩy một tiếng.

 

 

“Cái mà cũng thể rõ ư?”

 

 

Nghe lời .

 

 

Mão Nhị đầu con chồn vàng .

 

 

Lúc đến lập tức hỏi rõ tình hình đêm hôm đó, tự nhiên chính xác chuyện gì xảy .

 

 

“Lâm lão bản.”

 

 

--- Chương 523 ---

 

 

Mão Nhị khẽ gọi một tiếng, chạy về phía xa, hiển nhiên là tránh mặt con chồn vàng .

 

 

Lâm Mặc cũng thấy tiếng bước chân của Mão Nhị, lập tức đoán .

 

 

“Bên cạnh chồn vàng ?”

 

 

Mão Nhị gì, cứ thế chạy thật xa.

 

 

Cho đến khi ở một cách an .

 

 

Hắn móc một mặt dây chuyền từ chất liệu gì, đặt lên n.g.ự.c mới :

 

 

“Lâm lão bản, chúng hãy thẳng thắn nhé, Hoàng gia cho thảm hại quá, một vị lão tổ năm trăm tuổi nhập hồn Saman mà linh hồn còn nghiền nát, mối thù , lớn đến tận trời !”

 

 

Lâm Mặc cau mày, giờ mới phận của con chồn vàng già đó.

 

 

Một con chồn vàng sống năm trăm năm!

 

 

Mão Nhị tiếp tục : “Ngũ tộc cai quản phương Bắc vô năm, từ đến nay đều thù trả, đặc biệt là những loài súc sinh , dù giống đến mấy thì bản tính cũng khó đổi, thù qua đêm .”

 

 

“Không ngoài dự đoán, dù vị lão tổ bao lâu mới tỉnh, chỉ cần tin tức truyền về Hoàng gia, dám chắc!”

 

 

Giọng Mão Nhị mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ.

 

 

“Hoàng gia nhất định sẽ điều binh đến Yến Bắc, dù mạnh đến mấy cũng vô dụng!”

 

 

“Dù thì…”

 

 

“Ngũ tộc chỉ Hoàng gia, còn Hồ gia, Liễu gia, Bạch gia, Hôi gia nữa!”

 

 

Lâm Mặc đến đây lập tức nắm chặt tay.

 

 

Thấy Mão Nhị ở đầu dây bên đang thở dốc, hít sâu một .

 

 

“Nếu rõ như , còn mong cứu lão Saman đó?”

 

 

“Lâm lão bản, hồ đồ quá!”

 

 

Mão Nhị hạ giọng, tiếng gọi đầy vẻ sốt ruột.

Loading...