Trần Thanh Linh khổ Lâm Mặc, nắm tay Hà Nhã Văn, cứ thế Lâm Mặc với ánh mắt đầy mong chờ.
"À..."
Lâm Mặc ánh mắt của Trần Thanh Linh đến ngẩn .
Ánh mắt Trần Thanh Linh hiền từ, mang theo một tia hy vọng.
Dù nhà họ Hà cũng gặp chuyện như .
Giờ đây, bà càng Lâm Mặc càng thấy hài lòng, chỉ vì Lâm Mặc hết lòng giúp đỡ nhà họ Hà, mà còn vì bà gửi gắm Hà Nhã Văn cho .
Một bên.
Hà Nhã Văn cũng Lâm Mặc với ánh mắt mong chờ.
Cô bé thì suy nghĩ của Trần Thanh Linh, đơn thuần là dường như đang hồi tưởng điều gì đó.
Này nhé.
Nhìn Lâm Mặc mà mặt cô đỏ bừng.
"Dì cứ yên tâm, cháu bao ăn bao ở cho dì cả đời cũng thành vấn đề, dì cứ dọn đến tiệm vàng mã của cháu mà ở, cùng lắm là với Hà Nhã Văn cùng đồ giấy."
Lời Lâm Mặc nửa đùa nửa thật.
Nghĩ kỹ .
Suốt hơn một năm xuyên , bạn đầu tiên thực sự quen chính là Hà Nhã Văn.
Trải qua nhiều chuyện như .
Quan trọng nhất là.
Bản cũng lấy hơn mười triệu từ nhà họ Hà, nuôi hai phụ nữ ăn uống chắc chắn lỗ.
Hơn nữa còn một điều nhắc đến.
Bỏ qua mối quan hệ giữa họ, chiếc nỏ lớn mà nhà họ Hà tặng đây.
Cũng cứu mạng !
Nếu mũi tên của chiếc nỏ vượt qua vô cách , c.h.ế.t trong tay mộng ma .
Con trọng tình nghĩa, càng ơn!
" về đây."
Lâm Mặc mỉm , đầu Hà Nhã Văn, "Lát nữa em để ý điện thoại của , một khi gọi đến, lập tức đến tiệm vàng mã."
Hà Nhã Văn gật đầu, gì đó nhưng đột nhiên cúi gằm mặt xuống.
Lâm Mặc bước một bước lao .
Anh nán nhà họ Hà khá lâu, bây giờ trời chạng vạng tối.
Trên đường về.
Lâm Mặc tăng tốc, nghĩ thầm đúng là thi lấy cái bằng lái xe thôi.
Chết tiệt, ở trong thành phố , cũng chẳng dám thả chân mà chạy, sợ hết hồn.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống.
" là mẩy thật đấy, còn đòi cả ngũ cầm ngũ súc nữa, để mua mấy thứ , ông đây chạy gãy cả chân ."
Lâm Mặc xách một bao tải trong tay, lầm bầm chửi rủa trở về tiệm vàng mã.
Bên trong túi tự nhiên là ngũ cầm ngũ súc chuẩn .
Nói là ngũ cầm ngũ súc.
Thực chất chính là trâu, chó, dê, lợn, gà.
Lâm Mặc mua mỗi thứ một phần, cũng quan tâm đối phương chọn , dù tấm lòng của đến.
Dù thì những miếng thịt nát , mới là thứ Lâm Mặc coi là con bài mặc cả.
Trong tiệm vàng mã.
"Thần quan Thọt, giúp một tay!"
Lâm Mặc thoăn thoắt việc hô, tay nhanh chóng đóng một chiếc bàn thờ.
Ngoài sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-414.html.]
Thọt tay chân thoăn thoắt bắt đầu bày ngũ súc .
Đầu trâu, đầu chó, đầu dê, đầu lợn, thêm một con gà sống.
Một bên.
Mắt Mù cau mày.
"Mùi m.á.u tanh của ngũ súc, thằng nhóc định gì?"
Thọt Lâm Mặc đang bận gì, bèn mở lời kể chuyện ở thành phố Thanh Hà một lượt.
Sau đó đoán.
"Mấy thứ chắc là để tìm giải quyết chuyện của cô bé đó, tư thế , hẳn là Bắc Phương Ngũ Tộc."
Trong lúc chuyện.
Thọt cũng chút cảm khái.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô bé Hà Nhã Văn đó.
Tiếc là chỉ là thường, nếu thì hợp với Tiểu Mặc bao!
Còn Mắt Mù sắc mặt liền đổi.
"Cái gì, Bắc Phương Ngũ Tộc!"
"Thằng nhóc điên , nó mới chấp chưởng Trai Nguyên Lâu bao lâu mà dám tiếp xúc với Bảo Gia Tiên, bất cứ vị nào trong đó chúng cũng thể đối phó , cũng ngăn nó ?"
Thọt : "Ôi, ngăn gì, thằng bé suy nghĩ của riêng nó chứ."
"Anh!"
Mắt Mù tức giận vỗ đùi cái bốp, cuối cùng bất lực lắc đầu .
--- Chương 427 ---
"Hừ, cũng trúng tà gì mà thả cho thằng nhóc bậy như thế, thì chiều nó , nhất định cho nó chút rủi ro của âm lộ!"
"Còn bây giờ, chuẩn đánh , thằng nhóc trời cao đất rộng, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi!"
Một bên.
Thọt bí ẩn, miệng thêm một câu, "Tiểu Mặc thật sự bản lĩnh đó, haizz, ông cứ cứng đầu , tin thì cứ đợi mà xem."
Lời , Mắt Mù đương nhiên tin.
Thọt cũng lười nhiều, tay thoăn thoắt bày đồ dọc vệ đường.
Đợi Lâm Mặc bê một chiếc bàn thờ , khi chọn đúng phương vị.
Lư hương đặt lên bàn thờ, búng ngón tay một cái.
Khoảnh khắc lư hương bay lên, một nén hương cắm .
Xoẹt!
Dương khí thúc đẩy, nén hương dài cháy lên tỏa khói xanh.
Làm xong tất cả những điều .
Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, chỉnh áo quần, cứ thế lẳng lặng chờ đợi.
Chẳng bao lâu .
Màn đêm sâu thẳm, gió đêm se lạnh từ xa cuốn tới.
Bỗng nhiên.
"Chít chít chít."
Từng tiếng động kỳ lạ truyền đến.
Cả bốn Thọt đồng loạt ngẩng đầu, tai khẽ động.
"Tiếng gì ?"
"Không , dù cũng là tiếng súc vật, lượng ít, nhiều."
"Xì... cái mùi hôi ..."
"Hoàng bì tử!" (Chồn vàng!)
Trong mắt bốn lập tức đáp án.
Trong đó, Đại Chủy dùng cách gì mà tha thứ, tuy rõ ràng là thấp hơn một bậc, nhưng cũng coi như chen đến gần ba .