Người khác yêu thì cần tiền, tôi yêu thì cần mạng - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-08-31 11:45:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả vùng núi đều chấn động.

 

 

Một cây đại thụ xa đang điên cuồng lay động cành lá, từng sợi dây leo từ trong đất nhanh chóng lao tới.

 

 

Nhìn thấy vô dây leo sắp sửa đập .

 

 

Ánh ráng chiều chiếu xuống.

 

 

“Gầm!”

 

 

Cây đại thụ đó phát tiếng gầm gừ cam lòng, cành lá từ từ trở nên cứng đờ.

 

 

Lúc .

 

 

Vài bóng lảo đảo bước tới.

 

 

Người dẫn đầu chính là Lương Phi, kính của cô vỡ một nửa, áo khoác gió còn, vết thương cũng thể thấy khắp nơi.

 

 

Phía cô còn ba .

 

 

Một mất một cánh tay, một nửa mặt xé rách, cuối cùng thì ôm ngực, đầu thể ngẩng lên .

 

 

Họ thẳng đến mặt đàn ông .

 

 

“Hổ Tử.”

 

 

Một bi thương kêu lên một tiếng.

 

 

Trên mặt đất.

 

 

Người đàn ông chỉ còn nửa , đồng tử tan rã, mất thở.

 

 

Lương Phi nhận cảnh tượng , nhắm mắt một thoáng, đưa tay lau lau mắt.

 

 

“Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, khi trời tối thì thụ ma chắc chắn sẽ bạo động, đến lúc đó còn tiếp tục bỏ chạy thoát .” Lương Phi trầm giọng .

 

 

Ba , đều tức giận .

 

 

“Trưởng nhóm, chúng thôi.”

 

 

“Nhiệm vụ căn bản chúng thể thành . Tên còn đến lúc mà tỉnh dậy , lạ quá.”

 

 

, trưởng nhóm, chúng thôi.”

 

 

Lương Phi mấy , mặt lóe lên một tia nghiêm nghị.

 

 

“Im miệng! Là của Cục Quản lý Linh dị, tuyệt đối để tà vật cho sợ mất mật, đây là mệnh lệnh của Cục trưởng!”

 

 

Ba , đều cúi đầu im lặng.

 

 

Còn Lương Phi, khi câu cũng thở dài một tiếng.

 

 

Nhiệm vụ mà cục giao cho bọn họ, dù chỉ là kiềm chế và giám sát, cũng thứ bọn họ thể thành...

 

 

Mơ hồ.

 

 

dường như đoán điều gì đó, nhưng bất lực.

 

 

Đi sang một bên.

 

 

Lương Phi lấy điện thoại , nhớ lúc khi bỏ chạy, cẩn thận thế nào mà quần áo cọ sát chạm nhầm điện thoại của Lâm Mặc.

 

 

“Lâm Mặc...”

 

 

--- Chương 312 ---

 

 

Một bên khác.

 

 

Lúc sáng sớm, sương mù giăng kín.

 

 

Một bóng nhanh chóng xuyên qua rừng núi.

 

 

Theo một cây thông rung chuyển, những hạt thông khô teo tóp lớn bằng hạt rơi xuống.

 

 

“Ối giời ơi, nghĩ quẩn mà chạy núi thế chứ, nó, hiện đại , tàu hỏa, tàu cao tốc, cùng lắm thì trực thăng cũng mà.”

 

 

Lâm Mặc lẩm bẩm chửi rủa nhặt vài hạt thông.

 

 

Không đúng mùa , bên trong chẳng tí nhân ăn nào.

 

 

Ngược chính .

 

 

Giữa tiết trời nóng bức, cởi áo , để lộ phần với những múi cơ rõ ràng.

 

 

Giờ sâu trong núi, điện thoại cũng mất sóng, may mà đó tải lộ trình cụ thể bản đồ.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-331.html.]

“Ha ha ha ha, thằng nhóc Lâm Mặc, mới chút thế mà mày chịu nổi .”

 

 

“Ngày xưa chúng cùng ông nội mày ngoài, chậm thì ba năm ngày, nhiều thì bảy tám ngày, đều là bôn ba đường, cái cảnh dãi gió dầm sương chứ.”

 

 

Lâm Mặc bực : “Thời thế đổi , bạn ơi!”

 

 

Anh về phía .

 

 

Lâm Mặc bất lực tiếp tục về phía bắc.

 

 

Thoáng chốc.

 

 

Nửa ngày trôi qua.

 

 

Anh vượt qua bao nhiêu ngọn núi, nhưng điều khiến vui mừng là phía cuối cùng cũng dấu hiệu của sự sống, lờ mờ thể thấy những kiến trúc hiện đại .

 

 

“Ăn thôi, ăn thôi, lát nữa nhất định chén một bữa cơm chân giò thật !”

 

 

Lâm Mặc theo bản năng chạm tay lên khóe miệng, bước chân tức tốc tăng tốc.

 

 

Đột nhiên lúc .

 

 

“Á!”

 

 

Một tiếng thét chói tai truyền đến.

 

 

Lâm Mặc đang sải bước lao khẽ đầu , chạy trong núi mấy tiếng đồng hồ khiến cứ ngỡ là nhầm.

 

 

khi cẩn thận phân biệt.

 

 

“Không đúng, !”

 

 

Đôi mắt Lâm Mặc chợt lóe lên, cảm giác như thủy triều lan tỏa, phóng nhanh về phía nơi phát tiếng động.

 

 

Rất nhanh.

 

 

Anh đến một vách đá.

 

 

Phát hiện một cô bé bảy tám tuổi đang treo lơ lửng vách đá, tay nắm chặt một sợi dây leo.

 

 

Vách đá sâu lắm, hai mươi mét, cây cối rậm rạp.

 

 

nếu thực sự rơi xuống thì thể sẽ xảy chuyện ngoài ý .

 

 

“Hầy, gặp chuyện .”

 

 

Lâm Mặc đạp mạnh chân xuống đất, lao như một đường đen.

 

 

Lúc , cô bé đang nắm chặt dây leo, mặt mũi tái mét vì sợ hãi, hơn nữa vì kiệt sức, cơ thể cô bé bắt đầu từ từ trượt xuống.

 

 

Vào thời khắc mấu chốt.

 

Lãnh Hàn Hạ Vũ

 

Vút!

 

 

Một luồng gió thổi qua.

 

 

Cô bé chỉ cảm thấy hoa mắt.

 

 

Đến khi mở mắt nữa.

 

 

Một trai trai một tay bám vách đá, tay vươn về phía cô bé.

 

 

“Anh…”

 

 

Cô bé nhất thời vẫn phản ứng kịp.

 

 

Còn Lâm Mặc một tay tóm lấy cổ áo cô bé, tay bám vách đá dùng sức, cả trực tiếp nhảy vọt lên trung.

 

 

Sau khi tiếp đất.

 

 

“Này.”

 

 

Lâm Mặc cúi đầu cô bé sợ đến ngây .

 

 

“Tỉnh dậy nào, em đến một , đây là nơi nào?”

 

 

Cô bé Lâm Mặc lay lay mới phản ứng .

 

 

đôi mắt to tròn vẫn hồi phục thần sắc, mãi cho đến khi Lâm Mặc gọi mấy tiếng.

 

 

“Sơn, Sơn Quân đại nhân.”

 

 

Lâm Mặc ngẩn vì cách gọi của cô bé.

 

 

Sơn Quân?

 

 

Anh cách gọi , cái gọi là Sơn Quân chính là hổ trong núi.

Loading...