“Trầm Âm Thạch, do âm khí tụ tập và xói mòn mà thành, nghiền thành bột là âm liệu hàng đầu, dùng để khắc trận cơ càng là vật liệu tuyệt vời, thậm chí khắc thành thẻ bài, sinh năm âm, giờ âm đeo còn thể tác dụng kỳ diệu.”
Lâm Mặc lẩm bẩm chắc chắn, đầu về phía Lâm Thanh.
Lâm Thanh phất tay.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Ưng thì cứ lấy .”
Lâm Mặc , liền khách khí ôm phắt tấm bia mộ lên.
Nặng gần hai trăm cân.
Thế mà Lâm Mặc thấy mệt chút nào, ngược cảm thấy thể vác lên chạy hai dặm.
Dù thì cái thứ , đáng giá lắm!
Trước đây Miêu Nhị giới thiệu với về Địa Âm Thạch công dụng tương tự.
Một khối bằng bàn tay, giá tám triệu!
Đặt bia mộ sang một bên, Lâm Mặc đất thấy một sợi dây leo, lấy để buộc .
lật đất một cái.
“Thi Linh Khuẩn?”
Lâm Mặc đầu Lâm Thanh.
“Cứ lấy , lấy .”
Lâm Thanh phất tay để ý.
Vẻ mặt đó giống như nông thôn mua nhà ở thành phố, đối với bàn ghế cũ ở quê thì coi như củi mà đốt !
Lâm Mặc cũng gì, trực tiếp cởi áo xuống thắt nút.
Đặt hơn chục cây Thi Linh Khuẩn trong.
Sau đó cũng cần Lâm Thanh lên tiếng, vùi đầu tìm một cành cây già cuốc, bắt đầu đào đất.
Một lúc .
Lâm Mặc cởi quần xuống, thắt một cái nút.
Bên trong đựng đương nhiên là hài cốt của Lâm Thanh, niên đại xa xưa, hài cốt chỉ còn vài khúc.
tên đúng là phóng khoáng thật.
Chuyện còn , hài cốt giao cho Lâm Mặc.
Đương nhiên.
Lâm Mặc cũng sẽ chuyện ngu ngốc.
Sau khi gói hài cốt xong.
Trong quần áo của Lâm Mặc, ngoài những cây Thi Linh Khuẩn , còn hai cục u gỗ.
“Tử Mẫu Thổ Căn.”
Hai cục u một lớn một nhỏ, giống như một cặp con, đây cũng là một loại âm liệu vô cùng quý hiếm.
“Đi thôi.”
Lâm Mặc chút nóng lòng bỏ .
Bên cạnh, ông Què và ông Miệng Lớn còn định giúp Lâm Mặc mang vài thứ.
“Không cần, mang , lát nữa còn bắt taxi nữa mà.”
Lâm Mặc , vác bia mộ lên, tay trái xách âm liệu, tay cầm hài cốt.
Khắp cởi hết, chỉ còn mỗi chiếc quần đùi.
điều quan trọng ?
Khi vác mấy ngàn mấy trăm triệu kỳ trân dị bảo, dù mặc gì, cũng sẽ một vẻ ung dung tự tại coi thường thiên hạ!
--- Chương 183 ---
Lâm Mặc hiện tại, chính là như thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-235.html.]
Quay một mạch xuống núi.
Mãi đến gần nửa đêm, Lâm Mặc mới về cửa núi nơi đến.
Lúc điện thoại cũng tín hiệu, lập tức gọi một chiếc xe.
Và chờ đợi .
Đợi tròn một tiếng đồng hồ, đến đón chính là tài xế xe công nghệ từng chở đó.
“Này, bạn, đoán ngay là , nơi hoang vắng thế khác chẳng ai nhận đơn, chỉ là ngại vất vả thôi.” Tài xế xe công nghệ thấy Lâm Mặc liền .
khi kỹ hơn.
“Ấy, đây là...”
Nụ của tài xế cứng đờ mặt.
Lâm Mặc vác bia mộ, chớp mắt với tài xế: “Anh bạn, lát nữa chuyển cho một triệu, đừng hỏi gì nha, cứ chở về thôi.”
Tài xế vốn dĩ bộ dạng Lâm Mặc liên tưởng đến điều gì đó, ai ngờ mở miệng còn bịt miệng.
“À, ừm, ...”
Tài xế gượng, hiệu Lâm Mặc lên xe.
Lâm Mặc cũng nghĩ nhiều, kéo cửa xe ghế .
Trước tiên đặt bia mộ , đó là hai gói đồ.
Trong lúc đó, tài xế liên tục gương chiếu hậu, đặc biệt là khi thấy trong ống quần Lâm Mặc lộ một đoạn xương trắng, mí mắt giật giật mạnh.
Mãi đến khi Lâm Mặc ghế phụ.
“Hừm hừm, bạn, đừng bận tâm, tổ tiên nhà chôn trong núi, đến để cải táng cho cụ, tiền dư, nên tự thủ công thôi.”
Lâm Mặc nghĩ bụng giải thích một câu, còn thiện .
Còn tài xế thì miễn cưỡng đáp một câu.
Đợi Lâm Mặc vững, lập tức đạp ga vọt .
Trong lúc đó, Lâm Mặc cũng để ý đến sự khác lạ của tài xế, chơi điện thoại một lúc chìm giấc ngủ sâu.
Dù tối qua lúc đến chợp mắt một lúc xe, cả ngày hôm nay đều nơm nớp lo sợ, bây giờ cơn buồn ngủ cứ từng trận ập đến.
Bên cạnh.
Tài xế thấy Lâm Mặc ngủ , nuốt nước bọt, lén lút một tay ấn điện thoại.
Không lâu .
Xe công nghệ về Yên Bắc, xe cũng từ từ dừng .
“Hả?”
Lâm Mặc dụi dụi nước miếng.
“Đến , gọi dậy?”
đầu .
Cửa xe ghế lái đang mở, tài xế xe công nghệ biến mất.
“Người ?”
Lâm Mặc đang thắc mắc, đột nhiên thấy tiếng cha gọi của tài xế.
“Đồng chí, đồng chí, chính là tên trộm mộ , vác bia mộ xuống núi, còn mang theo một bộ xương, thấy rõ mồn một, sáng nay đến Hải Thị, thực sự trộm mộ mà, đang ở trong xe.”
Lâm Mặc những lời , dụi dụi mắt, kỹ .
Hay thật.
Bên ngoài xe từ lúc nào vây kín một vòng cảnh sát.
“Mẹ kiếp, đây Đồn cảnh sát Thành Tây , đưa ông đây đến đây chứ!”
Lâm Mặc sợ đến giật , còn kịp phản ứng.
Rắc!