Lâm Mặc cầm trong tay một khúc gỗ khô héo, hình dạng giống đầu rồng, chạm mát lạnh, chính là một trong những âm liệu thượng hạng.
Còn về cỏ Thiên Thanh.
Đó là một loại cỏ mọc bên cạnh thi thể, dùng tay chà nhẹ, chất màu xanh thẫm khó rửa sạch.
Loại cỏ thích hợp để nhuộm màu.
Cất khúc gỗ , nhổ thêm vài cây cỏ Thiên Thanh.
Đương nhiên, đào gốc.
Nói trắng là thấy ghê tởm.
Dưới lớp bùn đất của cây cỏ Thiên Thanh , chắc chắn một xác động vật, hơn nữa còn liên kết với địa mạch để hấp thụ âm khí, lẽ t.h.i t.h.ể còn thối rữa.
Và điều cũng nghĩa là…
Khi màn đêm buông xuống, chắc chắn thể thấy một linh hồn dã thú lang thang.
Cất đồ .
Lâm Mặc tiếp tục tiến sâu trong núi.
Một lúc .
Đến một ngọn núi sạt lở, Lâm Mặc chậm rãi dừng bước.
“Núi Trần Ma Tử, chắc là ở đây …”
Lâm Mặc quanh một vòng.
Phía là phần núi sạt lở, giống như cắt ngang một mảng từ sườn núi.
Khi cảm giác của lan tỏa .
Trong khoảnh khắc, như thấy ngọn núi cao chót vót ngày xưa, đá lạ vách núi dựng , là một vùng hiểm trở…
Bỗng nhiên.
“Hả?”
Lâm Mặc đột nhiên cảm nhận điều gì đó, ngay lập tức đầu, về phía thung lũng xa.
Hắn siết chặt ba lô , bước nhanh chạy tới.
Không lâu .
Xuyên qua rừng rậm, thấy một tấm bia đá dựng .
Nó cô đơn sừng sững giữa bụi rậm, thể thấy nhiều năm vẫn cúng bái, ví dụ như những chiếc đĩa cúng xung quanh tấm bia, tiếc là đều chìm trong đất.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lâm Mặc kỹ vài , ánh mắt đặt tấm bia.
25_“Năm đầu dân quốc, tráng sĩ Lâm Thanh, một bảo vệ an cho dân làng địa phương, nhưng giặc ngoài xâm lấn, hận quan quyền hôn dung, buộc núi cướp.
Dù hang ổ giặc, nhưng lòng vẫn giữ đại nghĩa, thấy bọn cướp đốt phá, cướp bóc, đủ điều ác, phẫn nộ lưng, một cầm chân hàng trăm tên cướp núi Trần Ma Tử, cho đến khi đại quân quan phủ đến, dũng hy sinh tay bọn cướp…”
Lâm Mặc cẩn thận kỹ văn bia, bên là những dòng chữ ghi tên các thôn làng dày đặc.
“Hít hà… Chẳng lẽ là vị đó…”
Lâm Mặc nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy tim chấn động.
Giọng của tên Què nhỏ như muỗi kêu vang lên.
“Tiểu Mặc, thôi, tên đó tỉnh !”
Lâm Mặc sắc mặt biến đổi, nhưng nghĩ đây là ban ngày mà.
Ban ngày.
Ngay cả Dạ Du Thần cũng thể ngưng tụ thể.
Thế nhưng lúc , giọng của Đại Miệng cũng truyền đến.
“Mẹ kiếp, Lâm Mặc nhóc con, mau chạy , tên mấy năm nay ẩn trong núi, thực lực càng ngày càng khủng khiếp, sắp ngưng tụ Âm Thần chi thể , chừng thể hiển hóa ban ngày!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-231.html.]
Lâm Mặc lập tức giật .
Âm Thần, đó là thứ mà chỉ Quỷ trong truyền thuyết mới .
Nghĩ đến đây.
Lâm Mặc chút do dự tại chỗ, giơ tay ôm chặt bọc đồ, cắm đầu chạy thục mạng về phía xa.
Và ngay khi rời .
Ở chỗ bia mộ.
Một bóng lờ mờ hiện .
Ánh mặt trời chói chang trời chiếu xuống, bóng rõ ràng lay động, nhưng hề xuất hiện tình trạng thiêu đốt.
Ngược .
Chỉ là hạn chế khiến chút thể động đậy.
Và đôi mắt đục ngầu của , chậm rãi về phía Lâm Mặc đang ôm bọc đồ chạy như bay.
--- Chương 178 ---
“Mẹ kiếp!”
Lâm Mặc một đường chạy như điên, dốc hết sức lực lao một khu rừng sâu.
Dọc theo sườn núi cao.
Lâm Mặc chạy nhanh như bay, thấy rừng thì lao rừng, thấy dốc thì leo lên dốc.
Mãi lâu .
“Tiểu Mặc, thể dừng !”
Lâm Mặc phanh gấp, về phía , loáng thoáng thể thấy ngọn núi Trần Ma Tử ở xa.
“Hai vị Du Thần, bây giờ tình hình thế nào, đuổi theo ?”
Tên Què , ha hả.
Đại Miệng thì trực tiếp lên tiếng trêu chọc: “Nhóc con, mày nhát gan thật đấy.”
Lâm Mặc lắc đầu.
“Đây nhát gan, mà là cẩn trọng, đánh cược xem tính khí của .”
Nói xong Lâm Mặc đầu , cảm giác dần dần lan tỏa .
Một lúc .
“Không cảm thấy gì cả…”
Lâm Mặc khẽ thở phào nhẹ nhõm, tìm một chỗ xuống.
Một Dạ Du Thần thể hiển hóa ban ngày.
Thật lòng mà , Lâm Mặc đầu tiên thấy, thậm chí ngay cả trong những ghi chép về Dạ Du Thần của ông nội cũng từng qua.
Điều khiến thể cẩn trọng.
“Tiểu Mặc, đến đây là , đợi trời tối, hai chúng sẽ gặp .”
“Cũng đừng sợ hãi đến thế, cho cùng đều là Dạ Du Thần, mặc kệ mạnh đến , chẳng lẽ còn thể ăn thịt em chúng .”
Tên Què và Đại Miệng lượt .
Lâm Mặc gật đầu, lấy một ít đồ ăn trong túi , vội vàng ăn tạm vài miếng.
Chớp mắt.
Màn đêm buông xuống.
Ngực Lâm Mặc khẽ chấn động, Tên Què và Đại Miệng xuất hiện lưng , một bên trái, một bên .
“Hai vị, hai hiểu về tên bao nhiêu?” Lâm Mặc chút yên tâm hỏi.
Đại Miệng liếc Lâm Mặc: “Hiểu cái quái gì chứ.”