Người khác yêu thì cần tiền, tôi yêu thì cần mạng - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-08-31 10:15:07
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy lời , nữ quỷ áo đỏ chút biểu cảm, chỉ là khóe mày rõ ràng nhếch lên một chút.

 

 

Lâm Mặc bên cạnh cô cũng đoán bên ngoài cửa hình như thứ gì đó, là cọng rơm cứu mạng của tên cường tráng .

 

 

phản ứng của nữ quỷ áo đỏ là...... khinh thường?

 

 

“Tứ Phương Du Thần.”

 

 

Lâm Mặc âm thầm ghi nhớ cái tên , chạy về hậu viện.

 

 

Không lâu .

 

 

Những thứ tên cường tráng đều mang tới, đóng gói xong ném xuống chân .

 

 

Còn tên cường tráng cũng chần chừ, vớ lấy ngay.

 

 

Nhìn bóng lưng tên cường tráng, rõ ràng nhỏ hơn hẳn một vòng so với lúc đến.

 

 

Lúc .

 

 

Lâm Mặc phát hiện ngọc bội trong túi đột nhiên nóng lên, giống như thứ gì đó đang thu hút nó.

 

 

Suy nghĩ một lát, do dự tới cánh tay đứt lìa đó.

 

 

Khoảnh khắc lấy ngọc bội .

 

 

Cả cánh tay đứt lìa hóa thành một vệt đen, trực tiếp biến mất trong ngọc bội.

 

 

“Hóa là thế.”

 

 

Trong lòng Lâm Mặc chấn động, định phòng.

 

 

“Cậu ơi.”

 

 

Nữ quỷ áo đỏ lúc gọi .

 

 

Đợi Lâm Mặc đầu , cô chớp chớp đôi mắt , chu môi đỏ mọng.

 

 

Rõ ràng.

 

 

Đến thu nợ .

 

 

Lâm Mặc do dự mãi, cũng gì, cởi nửa chiếc đạo bào kéo lưng, ưỡn n.g.ự.c tiến gần nữ quỷ.

 

 

“Chụt chụt, chụt......”

 

 

Liên tiếp năm cái.

 

 

Đợi hôn xong, Lâm Mặc chỉ cảm thấy mỏi nhừ, mắt từng đợt tối sầm.

 

 

“Được .”

 

 

Lâm Mặc lảo đảo về trong nhà.

 

 

Mới năm cái mà như rút cạn .

 

 

Nếu cứ tiếp tục như thế .

Lãnh Hàn Hạ Vũ

 

 

E rằng đến hai mươi , yếu ớt liệt giường, mặt xanh xao, môi trắng bệch, chân run lẩy bẩy.

 

 

“Haizz, nhẫn nhục chịu đựng.....”

 

 

Lâm Mặc mệt mỏi hít một , nhớ lời dặn dò của ông nội, kiên quyết cắn rách đầu ngón tay, đó ấn lên ngọc bội.

 

 

Rất nhanh.

 

 

Lâm Mặc nghiêng đầu ngủ .

 

 

Còn trong giấc mơ, trong đầu xuất hiện thêm một đoạn văn khó hiểu, khó .

 

 

Khí đen mà ngọc bội hấp thụ đó hóa thành một luồng sáng xanh nhạt, tuôn tứ chi bách hài của .

 

 

Ngoài cửa.

 

 

Nữ quỷ áo đỏ dường như cũng nhận động tĩnh trong phòng.

 

 

“Trai Nguyên Lâu......”

 

 

“Chưa từng đến, chắc là những năm ngủ say, một tiệm cầm đồ âm gian mới nổi lên chịu trách nhiệm tiếp đón các oan hồn xung quanh, chỉ là thuộc về môn hạ của Diêm La nào?”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-khac-yeu-thi-can-tien-toi-yeu-thi-can-mang/chuong-15.html.]

thể mời bốn vị Dạ Du Thần giữ cửa, thì tiệm cầm đồ bình thường nào cũng thể mặt mũi , hơn nữa, pháp lực còn sót một chiếc đạo bào đạt đến cảnh giới Thiên Sư.”

 

 

“Còn ngọc bội đó......”

 

 

Nữ quỷ áo đỏ tự lẩm bẩm, dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lướt qua hướng Nghĩa trang Thượng Nguyên.

 

 

“Lão già đó chắc cũng sẽ bỏ qua thằng nhóc nhỉ, lúc còn sống cực kỳ hung ác, c.h.ế.t thì càng thù dai báo oán.”

 

 

“Một màn kịch , thú vị .”

 

 

Một bên khác.

 

 

Khu mới Yến Bắc, trong một căn biệt thự cao cấp.

 

 

Trong đại sảnh lộng lẫy, toát một luồng khí âm u kỳ lạ.

 

 

Tĩnh mịch áp bức.

 

 

Còn kèm theo từng đợt tiếng nức nở.

 

 

“Là ông nội về , chắc chắn là ông về ......”

 

 

Một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi run rẩy quỳ đất, ngừng dập đầu về phía tầng hai.

 

 

“Bố ơi, bố đừng trách chúng con, năm đó là bố quá nhiều điều ác, ép chúng con chỉ thể rời , chúng con quan tâm bố, bố đừng trách chúng con mà.”

 

 

Bên cạnh phụ nữ, còn quỳ một cô gái trẻ hai mươi tuổi.

 

 

Nghe thấy hai chữ "ông nội", cô dường như nhớ trải nghiệm kinh hoàng nào đó hồi nhỏ, thể mảnh khảnh kìm rùng .

 

 

“Nhã Văn, liên hệ với giúp con đốt giấy , tự xưng là tiệm giấy nến trăm năm, chắc chắn bản lĩnh thật.” Người phụ nữ gấp gáp.

 

 

“Chuyện cũng là do , thể quản.”

 

 

Một bên, cô gái run rẩy lấy điện thoại , ngón tay trắng nõn điên cuồng gửi tin nhắn.

 

 

“Ông chủ, điện thoại , ông nội về .”

 

 

“Cầu xin điện thoại, sắp chuyện ......”

 

 

--- Chương 6 ---

 

 

Ngày hôm .

 

 

Nắng chiều chiếu rọi xuống sân cũ.

 

 

Trong gian nhà chính, Lâm Mặc đang ngủ say lật , mơ thấy gì.

 

 

Đột nhiên.

 

 

Lâm Mặc đột ngột mở mắt, từng tia sáng vàng lướt qua trong mắt .

 

 

Theo bản năng điện thoại.

 

 

Giấc mà ngủ đến chiều, hơn nữa điện thoại còn hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, và một loạt tin nhắn.

 

 

“Ông chủ, cứu mạng!”

 

 

“Đồ khốn, điện thoại , đốt giấy bừa bãi, về !”

 

 

“......”

 

 

Nhìn những tin nhắn , lòng Lâm Mặc thắt .

 

 

Ghi chú tin nhắn chính là khách hàng thuê đốt giấy ngày hôm qua.

 

 

“Khỉ thật, lẽ xui xẻo đến , chỉ rước một nữ quỷ, còn dẫn một con khác nữa?”

 

 

Lâm Mặc vội vàng gọi , nhưng hiển thị ai máy.

 

 

Anh bỏ cuộc gọi vài nữa, còn gửi vài tin nhắn qua, nhưng vẫn như đá chìm đáy biển.

 

 

“Đừng mà xảy chuyện thật đấy.”

 

 

Lâm Mặc khỏi lo lắng.

 

 

Việc đốt giấy là nhận mạng, chỉ một cách liên lạc, bây giờ tìm cũng .

 

 

Xoa xoa giữa hai lông mày, Lâm Mặc bồn chồn đặt điện thoại xuống, đó tự an ủi một câu, bỏ điện thoại túi.

 

 

Có lẽ chỉ là nghĩ nhiều thôi.

Loading...